Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 382: Lạc Hoàng Đệ Tử




Tu vi của Trần Vân Thanh này cũng không có tệ, mười bảy tuổi Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ, không phải quá cao, nhưng cũng chẳng thấp.
Người như vậy, phải nên ở lại Trần gia trọng điểm bồi dưỡng mới đúng chứ nhỉ.
Nhưng giờ nhìn lại Trần Vân Thanh trên người ăn mặc, không có nơi nào ra vẻ quý tộc, bên người cũng không có hộ vệ đi theo hầu, đây là có chuyện gì.
Hắn không để ý tình cảnh của Lạc Việt Vương Quốc bao năm, không lẽ Trần gia lại suy tàn đến mức độ này.
"Bệ hạ..! Cha của thảo dân tuy họ Trần, nhưng vốn là Tán Tu, không có hậu trường vững chắc..!"
Trần Vân Thanh hơi ngẩn người một chút, hắn không hiểu lắm lời nói vừa rồi của Lạc Long Quân, Trần gia quý tộc hậu đại gì đó hắn là chưa có nghe nói qua, nhưng vẫn là đúng theo sự thật đến trả lời.
"Tán Tu..?" Lạc Long Quân dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trần Vân Thanh.
Vừa rồi hắn tính toán được khí thế của Trần gia vẫn còn đang rất mạnh, chưa đến nỗi suy tàn đâu.
Trần gia là gia tộc số một số hai của Lạc Việt Vương Quốc, dòng chính đệ tử sao có thể làm tán tu cho được. Bên trong này chắc chắn là có ẩn tình gì đây.
Nhưng nhìn ra được, tên tiểu tử này cũng không có biết được thân phận chân chính của mình, nếu không sẽ không có nói như vậy.
"Ân..! Ngu gia Huyết Mạch...? Thì ra là như vậy..!"
Quan sát Trần Vân Thanh thêm một lần nữa, Lạc Long Quân không khỏi biến sắc, thần tình cũng là ngưng đọng hơn trước quá nhiều.
"Bệ Hạ..! Bây giờ Lạc Việt Vương Quốc đang ở trong hoàn cảnh rất khó khăn, xin ngài hãy hiện thân, giải quyết khốn cục hiện tại của Lạc Việt Vương Quốc..!"
Trần Vân Thanh không có hiểu vị Lạc Hoàng Đại Đế này nói đến Ngu gia là có ý gì, nhưng bây giờ không phải là lúc nói đến những vấn đề này, việc nước quan trọng hơn, nếu bây giờ mà vị Lạc Hoàng Đại Đế này hiện thế, chắc chắn sẽ gây ra oanh động khắp thế gian, lấy tu vi cùng tiếng tăm của ông ta hiện tại, không mấy khó khăn có thể đem Đại Hán Vương Quốc diệt, đem Hoa Mỹ Vương Quốc diệt luôn, những cái đại vương quốc khác cũng theo đó thần phục.
Lạc Việt Vương Quốc sẽ tái hiện lại huy hoàng của bốn ngàn năm trăm năm trước, nhất thống Nam Hoang Chi Địa.
Nghĩ đến cái tên Lạc Việt Hoàng Triều một lần nữa xuất hiện trên thế gian, Trần Vân Thanh không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
"Thống nhất Nam Hoang Chi Địa..! Vậy cậu có nghĩ đến, một khi ta rời đi, kết quả sẽ như thế nào hay không?" Lạc Long Quân như cười như không, nhàn nhạt lên tiếng hỏi lại Trần Vân Thanh.


"Cái..Cái này..?"
Câu hỏi của Lạc Long Quân làm cho Trần Vân Thanh có chút á khẩu, không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Sử sách ghi lại, năm xưa khi Lạc Hoàng Đại Đế rời đi, Lạc Việt Hoàng Triều khi đó cũng là cực mạnh, Yêu Vương dưới trướng không dưới vạn người, bên trong nghe đâu còn có Yêu Hoàng cường giả thủ hộ.
Ấy thế mà chỉ tồn tại có mười lăm năm liền ầm ầm sụp đổ, nguyên nhân dẫn đến chuyện này là vì tranh quyền đoạt lợi bên trong hoàng tộc, các hoàng tử, vương gia không ai nhường ai, người nào cũng muốn tranh giành vị trí cửu ngủ chí tôn, tạo ra một trận sát kiếp lớn chưa từng có trong lịch sử Nam Hoang Chi Địa..
Trận chiến đó đã làm cho thiên hạ đại loạn, kinh đô Lạc Long Thành gần như bị hủy diệt, cường giả tử thương vô số, sinh linh lầm than, khổ không thể tả.
Mấy cái thế lực Vương Quốc năm xưa bị Lạc Hoàng Đại Đế tiêu diệt cũng nhân cơ hội này đứng lên khởi nghĩa, đánh tan quân đội Hoàng Triều, thoát ly Hoàng Triều, thành lập các Vương Quốc mới sau này.
Hoàng tộc Lạc Việt Hoàng Triều nhận ra không ổn thì cũng đã muộn, quân đội cũng cường giả khi đó vì tham gia tranh đoạt đã tử thương quá nửa, không có khả năng chống lại các Vương Quốc quân đội, bất đắc dĩ phải quay trở lại tổ địa Cổ Loa Thành.
Cơ nghiệp do Lạc Hoàng Đại Đế phí bao tâm huyết lập ra, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã tan thành mây khói.
Bây giờ, nếu như Lạc Hoàng Đại Đế một lần nửa xuất hiện, thống nhất Nam Hoang Chi Địa, ai cam đoan sau khi ngài ấy rời đi, Lạc Việt Hoàng Triều lại không có tan rã như năm xưa... Ý của ngài ấy chính là như thế.
"Cậu hiểu rõ như vậy là được rồi.!"
Lạc Long Thành tiến lại gần Trần Vân Thanh, khẽ vỗ vai của hắn một cái, khá là vui mừng vì tên tiểu tử này đã hiểu ra.
Thống nhất Nam Hoang Chi Địa đối với hắn không có khó, tiêu diệt các Vương Quốc lại càng dễ dàng.
Nhưng sau khi hắn rời đi thì sao?
Tình cảnh năm xưa hắn vẫn không thể nào quên đi được, khi hắn quay trở lại Nam Hoang Chi Địa, con cháu của hắn vì tranh đoạt quyền lực đã tự tàn sát lẫn nhau, không còn bao nhiêu người thân nữa cả.
Quá phiền muộn nên hắn cũng chẳng thèm ra tay giúp đỡ chúng nó một lần nào nữa.
Hôm nay ra tay giúp đỡ bọn chúng thống nhất, ngày mai bọn chúng lại tàn sát lẫn nhau, hôm nay hắn đem các Vương Quốc hậu duệ người giết sạch, ngày sau sẽ có cái thế lực khác lên thay, tuần hoàn như vậy, hắn thật sự quá mệt mỏi.
Nghĩ đến một ngày hắn không còn, ai lại đi giúp đỡ bọn chúng nữa đây, Lạc Long Quân hắn cũng không thể nào làm vú em, bảo hộ bọn chúng suốt cả cuộc đời được.
Bên kia Chủ Đại Lục còn quá nhiều chuyện, quá nhiều vấn đề cần hắn đi giải quyết nữa là.
"Hơn nữa! Chúng ta tu luyện mục tiêu cuối cùng là có thêm thật nhiều tuổi thọ, là hy vọng một ngày sẽ được trường sinh, mà không phải tham luyến phàm quyền nơi thế gian này..!" Lạc Long Quân tiếp tục thấm thía nói.
Hắn đã nhìn thấu sự đời, thế gian này tình cảm rất nhạt, người đời cuộc sống bình thường tuổi thọ cũng không cao, người có tham vọng khác nhau, quan trọng nhất nên đặt mục tiêu vì trường sinh lên hàng đầu...
Kể từ khi nhìn thấy con cháu của mình từng người từng người một rời hắn ra đi vì hết tuổi thọ, hắn càng khắc ghi phải đặt tu hành lên hàng đầu.
Cũng là kỳ lạ, ngày thường Lạc Long Quân hắn rất ít khi cùng người lạ nói chuyện gì quá hai câu, nhưng hôm nay gặp tên tiểu tử này, không hiểu sao hắn lại nói quá nhiều..
Có thể là do hai người bọn họ có duyên đi..
"Bệ hạ..! Vân Thanh đã hiểu..!"
Thịnh suy của một triều đại là điều tất yếu của thời gian, không có vương triều hay thế lực nào có thể tồn tại vĩnh cừu, cái này Trần Vân Thanh hắn nên hiểu từ lâu mới phải.
Tuy nhiên, hiểu là một chuyện, có thể từ bỏ được hay không lại là một chuyện khác. Trần Vân Thanh hắn tu hành cũng cầu chứng đạo trường sinh, nhưng còn chưa thể nào đạt đến cảnh giới vứt bỏ tất cả như Lạc Long Quân được...
Có lẽ, khi thực lực đạt đến cảnh giới như ông ta hiện bây giờ, hắn sẽ thay đổi suy nghĩ cũng nên.
Có điều Trần Vân Thanh không hiểu, thực tế người giác ngu như Lạc Long Quân trên đời này rất là hiếm, dù có trở thành Thánh Giả Chí Tôn, vẫn không thể nào thoát khỏi danh lợi dục vọng, bên kia Chủ Đại Lục tình cảnh còn rối loạn hơn nơi này Nam Hoang Chi Địa rất là nhiều, Thánh Giả vì tranh dành lợi ích cũng ngã xuống không ít, những chuyện này sau này đến Chủ Đại Lục, Trần Vân Thanh mới biết.
"Bệ hạ..! Có chuyện này tôi muốn hỏi ngài...!"
Một khắc sau..
"Vân Thanh..! Cậu vẫn chưa có trả lời câu hỏi của tôi, ý của cậu là thế nào..!"
Lạc Long Quân mỉm cười, nụ cười vẫn hòa ái như thường, đối với lại đang ngơ ngẩn Trần Vân Thanh lên tiếng hỏi.
Cũng không thể nào trách Trần Vân Thanh có cái phản ứng này, Yêu Thần Thế Giới nơi đây, nếu mà nghe Lạc Long Quân hắn mở miệng nhận một thanh niên nào làm đệ tử, người đó cũng sẽ có loại tâm trạng ngẩn ngơ như Trần Vân Thanh này bây giờ.
Chính ra Lạc Long Quân hắn từ trước đến nay không thích phiền toái, cũng không phải thích dạy dỗ ai bao giơ nên đến tận ngày hôm nay, hắn chưa nhận bất kỳ một người nào làm đệ tử cả. Có cũng chỉ ký danh, chỉ điểm đôi chút.
Nhưng ngày hôm nay, gặp được tên Trần Vân Thanh này, hắn cảm giác mình cùng đối phương rất là có duyên, nên mới phá lệ thu nhận một lần. Là chính thức đệ tử.
'Đúng là giẫm phải vận cức chó mà..!' Ngưu Thanh nhìn một bộ ngơ ngáo của Trần Vân Thanh, trong lòng là mắng thầm một tiếng.
Ngưu Thanh hắn hôm nay gặp may, được một cường giả như Lạc Long Quân thu nhận làm người hầu, vốn nghĩ qua chuyện này mình là người may mắn nhất Nam Hoang Chi Địa, thậm chí là cả Thiên Nam Đại Lục nữa.
Thế nhưng vận may của hắn tính thế nào cũng không thể bằng được Trần Vân Thanh, tên này là được Lạc Long Quân chính thức lên tiếng nhận làm đệ tử chân truyền.
Giữa người hầu cùng đệ tử, thân phận chênh vênh quá xa đi một chút. Tính ra, Trần Vân Thanh này hiện tại cũng là một nữa cái chủ nhân của hắn.
Thù giết con của hắn qua chuyện này không những không trả được, mà ngày sau, mình còn phải nơm nớp lo sợ Trần Vân Thanh tên nhóc con này tìm đến mình tính sổ nữa kìa.
Nên nhớ vừa rồi chỉ chút nữa thôi là hắn đã đem tên Trần Vân Thanh này ăn tươi nuốt sống a.
"Lạc Hoàng Bệ Hạ..! Thật xin lỗi..! Tôi đã có gia nhập sư môn...! Môn phái của tôi không có cho phép đệ tử bên trong bái người khác làm thầy..! Thế nên ý tốt của ngài, Vân Thanh chỉ có thể khắc ghi trong lòng..!"
"Bà nội nó..! Mày từ chối..!" Ngưu Thanh há hốc mồm, không kìm chế được cất tiếng mắng một câu.
Hắn đã lường trước kịch bản Trần Vân Thanh sau khi thoát khỏi tâm trạng phấn khích liền không do dự một giây chạy đến trước mặt của Lạc Long Quân dâng trà bái sư..
Cũng đã nghĩ ra kịch bản mình sẽ làm thế nào để giảng hòa được với lại Trần Vân Thanh để hai người bọn họ sau khi thành người nhà sẽ dễ dàng chung sống hơn. Còn có quá nhiều kịch bản sẽ xảy sau này nữa.
Nhưng mà hắn không thể nghĩ, cũng không thể nào tưởng tượng ra được là Trần Vân Thanh sẽ từ chối nhận Lạc Long Quân làm sư phụ.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra cho được, đến bây giờ hắn vẫn còn cho là mình vừa nghe nhầm, hoặc giả cũng là đang trong một giấc mộng đâu.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.