Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 275: Không Nghĩ Hậu Quả




"Túng Quyền Đường Chủ! Bây giờ tôi dùng Đại Hành Huyền Khí Kinh này, đổi lại lỗi vừa rồi tôi mạo phạm Chấp Pháp Đường đệ tử cùng ngài, chắc là có thể chứ?" Trần Vân Thanh tiếp tục lên tiếng hỏi.
Vì chuyện lần này hại Ngô Tiểu Diễm quá mức thê thảm, đầu sỏ là cái tên khốn kiếp Trần Túng Quyền này đây, Trần Vân Thanh hắn thật hận không thể ngay lập tức đem Trần Túng Quyền một kiếm giế,t chết, nhưng hắn cũng quá hiểu, mình hiện tại còn không phải đối thủ của người ta, phải qua được kiếp nạn này rồi mới tính sau đi.
"Có thể..!"
Trần Túng Quyền ngẫm nghĩ một hồi, trên gương mặt liền là biến ảo dữ dội, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài, phun ra hai tiếng.
Trần Vân Thanh mạo phạm Chấp Pháp Đường cùng hắn trước, theo đúng luật liền là.sẽ bị xử tử hình.
Nhưng Trần Vân Thanh đưa ra bộ Đại Hành Huyền Khí Kinh này, công lao đối với lại Trần Phủ là quá lớn, theo như hắn nhận định, độ lớn của công lao Trần Vân Thanh lần này liền là vượt xa tội danh của y.
Một quyển Nhị Giai Trung Phẩm Yêu Quyết không kém gì Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Quyết, có nó trong tay, từ nay Trần gia chỉnh thể thực lực liền sẽ có đại biến hóa.
Vị trí đệ nhất thế lực của Chấn Nam Thành là không có một cái thế lực nào có thể lay chuyển được, công lao như thế, đổi lại một số lỗi lầm hôm nay phạm phải vẫn là có thể được.
Quan trọng nhất một điểm, lần này chuyện, là Chấp Pháp Đường cùng hắn sai, hắn không hề có lý, nên cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua luôn này.
"Túng Quyền Đường Chủ! Hôm nay chuyện ông làm hại Tiểu Diễm! Trần Vân Thanh tôi sẽ không bao giờ quên! Tôi nhất định sẽ trở lại tìm ông thanh toán món nợ này!"
Trần Vân Thanh sắp đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên dừng lại, quay lại nói với Trần Túng Quyền một câu, xong cũng là không có chờ y đáp lại, đưa Ngô Tiểu Diễm rời khỏi nơi đây.
"Làm sai phải chịu phạt! Nhưng mà Trần Túng Quyền ta sẽ không có khoanh tay chịu chết!" Trần Túng Quyền nhìn Trần Vân Thanh thân ảnh khuất đi đằng xa, nắm chặt Đại Hành Huyền Khí Kinh trong tay, cứng rắn lên tiếng nói.
Ánh mắt cùng lời nói chứa đầy sát ý của Trần Vân Thanh trước khi rời đi nơi này, không khỏi làm cho Trần Túng Quyền hắn lạnh tóc gáy, hắn trong lòng là hiểu được, người thanh niên này vì chuyện vừa rồi của hắn mà trong lòng oán hận hắn không thôi, nhất định tên này sẽ quay lại tìm hắn trả thù.
Đáng lẽ ra, như Trần Vân Thanh kia chỉ muốn đánh lại hắn một trận để trả thù cho Ngô Tiểu Diễm thôi thì cũng không sao, Trần Túng Quyền hắn hoàn toàn có thể để cho tên này được toại nguyện, nhưng từ trong ánh mắt tên thanh niên này, hắn là hiểu được, đối phương không chỉ muốn đánh hắn đơn giản, còn là muốn diệt đi hắn.
Hắn không có sợ chết, tuy nhiên hắn còn rất nhiều hoài bão cũng như trách nhiệm chưa có hoàn thành, hắn không thể nào chết được.


Cùng lắm sau này tên Trần Vân Thanh này đến tìm hắn, hắn liền bỏ qua cho đối phương một mạng vậy.
"Trần Cán! Anh muốn đi đâu?"
Trần Túng Quyền đang từ trong suy nghĩ làm sao đối đãi với Trần Vân Thanh sau này nếu như đôi bên gặp lại quay về hiện thực, bỗng nhiên nhìn đến cánh tay trái của hắn là Trần Cán muốn âm.thầm rời đi, hắn liền là gọi lại một tiếng.
"Hồi Đường Chủ..! Tôi là muốn đến Hạo Nam Đan Sư bên kia, mời ngài ấy lại đây nối lại cánh tay cho Trần Mang hai người!"
Bị Trần Túng Quyền gọi lại, không hiểu sao Trần Cán hơi có một chút giật mình, nhưng rất nhanh, hắn liền là lấy lại bình tĩnh, tìm ra phương án rất tốt để đối phó đến.
"Như vậy thì được rồi! Anh đi đi!" Trần Túng Quyền nhìn Trần Cán thật sâu một cái, sau đó liền là gật đầu, để cho tên này rời khỏi nơi đây.
"Vâng! Đường Chủ! Tôi nhất định có thể mời Hạo Nam Đan Sư đến đây!"
Nghe được lời nói này của Trần Túng Quyền, Trần Cán trong lòng là nhẹ nhàng hơn hẳn, hắn liền là cung kính lên tiếng cam đoan với lại Trần Túng Quyền, sau đó liền là rời đi thẳng.
"Đường Chủ! Tên Trấn Cán này...?" Nhìn Trần Túng Quyền để cho Trần Cán đi một cách thoải mái như vậy, Trần Cao có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.
"Ta biết tên Trần Cán này có vấn đề rất lớn, nhưng phải để cho y đi, chúng ta mới có thể biết được vấn đề này lớn đến như thế nào chứ!" Trần Túng Quyền nhàn nhạt đối với lại Trần Cao lên tiếng giảng giải một chút.
Trần Túng Quyền hắn là biết rất rõ, Trần Cán này có vấn đề rất lớn, lần này chuyện, sở dĩ mà Trần Túng Quyền hắn cho người đưa Ngô Tiểu Diễm đến nơi này, liền là do một tay Trần Cán bên cạnh góp gió thổi lửa.
Không có tên này cấp báo, hắn cũng là không có chú ý đến một tiểu nha hoàn như Ngô Tiểu Diễm đâu.
Có điều hắn không vội bắt Trần Cán lại tra hỏi, hắn là muốn biết, nguyên nhân gì làm cho đường đường là một tôn Quản Sự của Chấp Pháp Đường, lại phải đi đối phó với lại một cái tiểu cô nương không có tên tuổi gì như Ngô Tiểu Diễm.
Chờ sau khi hắn nắm bắt được rồi, hắn sẽ cho Trần Cán hiểu, lợi dụng Trần Túng Quyền hắn làm đao đi diệt trừ người khác sẽ có cái gì hậu quả.
...
Ánh tà dương vừa khuất sau chân trời! Trần Phù Nội Viện, số hai trăm lẽ ba biệt viện!
"Thiếu gia! Đau...! Anh không thể nhẹ tay một chút hay sao?"
Ngô Tiểu Diễm nằm nghiên lại, xoay mặt vào phía tường, gương mặt bị băng bó kín mít, phía sau lưng trang phục liền đã bị bỏ ra từ lâu rồi, vốn là trắng như tuyết da thịt, hiện tại liền là bầm tím không chịu nỗi, mỗi khi Trần Vân Thanh chạm đi vào, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, liên tục kêu rên.
Thiếu gia này rõ ràng là biết nàng bị thương rất nặng, sắp chết đến nơi, thân thể không có chút nào là lành lặn cả, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi cũng liền là làm cho nàng đau thấu tận tâm can.
Như thế y còn không biết đường nhẹ tay một chút, còn là dùng nặng như thế để thoa thuốc, bộ ngài ấy muốn lấy mạng của nha hoàn đáng thương như nàng hay là sao?
Một khi nàng toi mạng, từ đây ai sẽ chăm sóc cho y đây?
Thật sự là làm chuyện gì cũng không nghĩ đến hậu quả mà, nàng thế nào lại có một thiếu gia như vậy kia chứ.
Có điều nàng cũng hiểu, đây tất cả là vì thiếu gia đang giận nàng, muốn nhân cơ hội này trả thù, cho nàng một cái bài học, cũng chẳng thể trách hết lỗi cho thiếu gia, ai bảo nàng làm sai trước làm gì!
"Đau? Em cũng biết đau hay sao?"
Vừa thoa thuốc, Trần Vân Thanh vừa là lên tiếng cũng Ngô Tiểu Diễm đối đáp, nhưng mà ai ở xung quanh cũng có thể nhận ra được, âm thanh của hắn hiện tại khá là lạnh lẽo, gương mặt lại càng là thâm trầm, nhưng tay vẫn là nhẹ nhàng hơn trước không có ít, hắn vẫn là đau lòng cho nha đầu này mà.
Nha đầu chết tiệt này, tại bên trong kia Chấp Pháp Đường, bị người ta đánh cho tàn nhẫn như thế, sao không nghe cô ta kêu đau, về tại nơi đây, hắn chỉ xoa ít chút thuốc thì rên la bai bải, thật là không thể nào nói nỗi.
Như lúc đó kêu đau, nói ra tất cả sự thật, chuyện đâu có đến mức như hiện tại, cô ta cũng chẳng cần phải chịu nỗi đau về thể xác lớn như vậy làm gì.
"Thiếu gia..! Thật xin lỗi..!" Ngô Tiểu Diễm hai dòng nước mắt chảy ra, có chút thấm ước vải băng bó trên gương mặt của nàng.
Khi vừa tỉnh lại, nàng đã là nghe thiếu gia giảng thuật lại mọi chuyện tại Chấp Pháp Đường sau khi mình bị đánh ngất.
Hóa ra tất cả đều là hiểu lầm, thứ nàng tu hành hoàn toàn không phải là Trần Phủ Yêu Quyết, mà là của vị thiếu gia này tại bên ngoài cơ duyên lấy được.
Biết như thế, nàng là vô cùng hối hận, phải chi khi đó nàng nói ra, chuyện sẽ không ra nông nỗi như thế này, phải chi khi đó nàng tin tưởng vào lời nói của thiếu gia khi trước, cũng liền sẽ không đến nỗi hại ngài ấy chút nữa vong mạng.
Nghĩ lại, như cho nàng một cơ hội làm lại một lần nữa, nàng là sẽ...
"Tiểu Diễm! Nghe thiếu gia nói! Sau này làm bất kỳ chuyện gì! Cũng nên là nghĩ đến bản thân mình trước có biết không?" Trần Vân Thanh nhẹ đem một chiếc khăn sạch, đem phía sau lưng của Ngô Tiểu Diễm che lại, ân cần lên tiếng khuyên bảo.
Đến tại thế giới này nữa năm, Trần Vân Thanh hắn nhìn thấy, đại bộ phận người chỉ vì lợi ích của mình, chuyện gì họ cũng có thể làm ra được, chỉ cần bản thân mình bình an, tu vi tiến triển nhanh chóng, rất nhiều người sẽ bất chấp tất cả.
Hắn thật sự nhìn không được đám người kia, nhưng nghĩ lại, đây cũng là chuyện bình thường, hắn biết với tính cách của Ngô Tiểu Diễm, sau này Ngô Tiểu Diễm sẽ khó có thể trở thành một người tán tận lương tâm, nhưng chỉ cần cô ta ích kỷ một chút, nghĩ về mình một chút liền là rất tốt rồi.
Nên nhớ Trần Vân Thanh hắn sau này cũng không phải khi nào cũng tại bên cạnh Ngô Tiểu Diễm, như chuyện ngày hôm nay tái diễn thêm một lần nữa, chỉ sợ hắn là sẽ không còn cơ hội gặp lại Ngô Tiểu Diễm nữa rồi.
"Thiếu gia an tâm! Sau này Tiểu Diễm sẽ không cố ngốc nghếch như vậy nữa!"
Ngô Tiểu Diễm gật đầu, thể hiện quyết tâm rất lớn sau này sẽ nghe theo lời của Trần Vân Thanh, nhưng mà ánh mắt của cô gái này hiện tại là đảo liên tục, cũng không hiểu trong lòng đang suy nghĩ đến cái gì!
"Được rồi! Em nghĩ trước đi!" Trần Vân Thanh dọn dẹp sạch sẽ y trang, sau cũng là đứng lên lắc đầu nhẹ một cái.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Trần Vân Thanh trong lòng thở dài.
Ngô Tiểu Diễm này chỉ nói sau này mình không có ngốc nghếch nữa, cũng không có nói sẽ nghe theo lời của hắn làm bất kỳ chuyện gì cũng phải vì mình trước, hắn đương nhiên là hiểu biết quá rõ. Xem ra muốn Ngô Tiểu Diễm thay đổi cũng cần thời gian, hay là tại hoàn cảnh đặc biệt nào đó thì mới được, hiện tại xem ra rất là khó khăn.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.