Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 229: Lòng Tham Chết Người




Ông trời lần này thật sự rất là có mắt, sau khi chia tay đám người Cố Cự Cao kia xong, hắn là quyết tâm muốn đi tìm tên thanh niên này lấy lại Trận Pháp.
Nhưng Chấn Nam Thành này không phải là nhỏ, hắn lại không chú ý khi Trần Vân Thanh rời đi là đi về hướng nào, thể nên hắn là lấy một cái đồng tiền cổ theo hắn lâu năm ra quăng tại Ngã Tư đường xem sao, chỉ cần nó rơi vào lối nào, hắn liền đi theo hướng đó tìm kiếm.
Trước giờ nếu gặp phải khó khăn, không biết chọn lựa thế nào, hắn toàn là dùng biện pháp này thay hắn quyết định, những lần trước có thành công, cũng có thất bại, nhưng phần lớn thành công chiếm đa số.
Lần này đứng trước sinh tử của cuộc đời, hắn cũng muốn đặt niềm tin vào nó một lần nữa, hy vọng nó không có làm cho mình thất vọng.
Kết quả cuối cùng khá là viên mãn, đồng tiền may mắn kia đã chỉ cho hắn đi hướng này, hắn đi theo, đến đây liền là gặp được Trần Vân Thanh, cái này không phải là ông trời đang trợ giúp hắn thì là cái gì.
"Xẹt..!".
"Ông chủ Mộ! Đây là quyển Trận Pháp cổ xưa kia, ngài xin hãy nhận lấy, ngài có thể bỏ qua cho tôi một mạng được không, tôi với ngài không có cái gì thù oán cả a!"
Không có ước át bẩn thiểu, ngay khi biết Mộ Táng đuổi theo muốn giết hắn là vì quyển này Bát Phương Hổ Trận, Trần Vân Thanh rất là nhanh chóng từ bên trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra cái này quyển Trận Pháp, ném qua cho Mộ Táng.
Mộ Táng này đến đây tìm hắn, mục đích là muốn cướp lấy quyển Trận Pháp này từ trong tay của hắn, như thế chắc y cũng đã biết được giá trị chân chính của quyển Trận Pháp này rồi.
Nếu đã là vậy, Trần Vân Thanh hắn cũng không có gì để nói hai tay dâng lên, tại nơi này thế giới chính là như thế, nếu như ngươi thực lực không bằng đối phương, bị đối phương chú ý, liền ngoan ngoãn giao ra thứ mà đối phương cần, may ra đối phương sẽ bỏ qua cho mình một lần.
Có trường hợp hắn không cần giao ra cái gì cho đối phương, kia là may mắn gặp được một tôn hiệp khách chuyên hành hiệp trượng nghĩa ra tay xen vào chuyện này, nhưng loại người này khá là hiếm, nơi đâu hoang vắng như thế, càng sẽ không có người hành hiệp trượng nghĩa ra tay đâu.
Trông chờ vào kỳ tích xuất hiện, thôi thì nên trông chờ vào sự nhân từ của đối phương tốt hơn.
Nghĩ đến sau khi đạt được những thứ mình cần, Mộ Táng sẽ rời đi, ông ta đến đây chỉ vì tài mà thôi, hai người bọn họ không có thù oán, chắc ông ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt đâu.


"Mày rất thông minh! Cũng rất biết điều! Nhưng đáng tiếc mày cũng phải chết!"
Tiếp nhận quyển Trận Pháp mà Trần Vân Thanh đưa qua, mở ra xem xét Không có vấn đề gì cả, Mộ Táng lên tiếng gật đầu khen ngợi Trần Vân Thanh một câu, thế nhưng sát khí trên người của hắn không hề biến mất, mà còn nồng đậm thêm.
Tên tiểu tử này không có thù oán gì với lại hắn là không có sai, nhưng mà vì cái tên này mua đi quyển Trận Pháp, làm cho hắn bị Yêu Sư cường giả đả thương, còn là bị Cố nhị thiếu ghi hận muốn giết hắn.
Hắn không thể nào làm gì mấy người đó, cũng không có dám đi tìm Cổ Cự Cao mấy người đó tính sổ, nhưng cơn giận trong lòng hắn cần có nơi để phát tiết. Thế nên là phải tìm người để trút giận, mà dê thế tội của hắn có ai phù hợp hơn là tên tiểu tử này đâu.
Nguyên nhân nữa mà hắn không muốn bỏ qua cho Trần Vân Thanh đó là hôm nay Trần Vân Thanh đã nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, một bộ mặt tham lam độc ác mà hắn che giấu rất kín từ trước đến nay.
Hôm nay nếu bỏ qua cho tên tiểu tử này, một khi y đem chuyện hôm nay truyền đi ra bên ngoài, đến chừng đó thanh danh của hắn là không còn lại một chút gì cả, hắn không có chỗ dung thân tại Chấn Nam Thành nơi đây, thế nên vì giải hận hay là vì sau này bình an con đường, tên tiểu tử này hôm nay nhất định phải chết.
"Xẹt..Vèo...Vèo...!".
"Ông chủ Mộ! Ngài đừng có giết tôi..! Tôi nơi đâu có Linh Thạch, rất là nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch, ngài hãy nhận lấy, xin ngài bỏ qua cho tôi một lần a!" Nhìn đến sát khí ngày càng nồng trên thân Mộ Táng phát ra cùng lời nói không có cảm tình kia.
Trần Vân Thanh sắc mặt càng ngày càng trắng, trong lúc nguy cấp, hắn liền là nhớ đến trong Túi Không Gian của mình còn rất là nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch, Mộ Táng này tham lam như vậy, nhìn thấy hắn ủng hộ càng nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch cho y, chắc chắn y sẽ hài lòng.
Mà hài lòng tâm trạng sẽ tốt, tâm trạng tốt liền sẽ không có cùng một tên tiểu tử như Trần Vân Thanh hắn tính toán nữa. Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong lòng của hắn hiện tại.
"Hắc...Hắc...hắc..! Như đem mày diệt đi, tất cả những thứ này kể cả tài sản còn lại trên người của mày, Không phải đều là của tao hay sao?"
Hơn hai ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch quăng ra, Mộ Táng nhìn đến số tài nguyên này, ánh mắt không khỏi mị lên, nhưng mà hắn cũng không có đi đem những viên Hạ Phẩm Linh Thạch rơi tung tóe xung quanh nhặt vào bên trong Túi Không Gian, thay vào đó, hắn liền cười lạnh một cái, lấy nhanh nhất tốc độ cầm lấy trường kiếm trong tay, hướng Trần Vân Thanh sát đến.
Không thể tưởng tượng tên tiểu tử này lại giàu có quá sức tưởng tượng của hắn, hắn giám cam đoan, bên trong Nhẫn Trữ Vật của tên này chắc chắn là phải còn nhiều gấp mấy lần số tiền mà tên này vừa đưa ra.
Giế.t chết tên này, không phải tất cả mọi thứ đều sẽ là của hắn cả sao?
Quan trọng hơn, hắn sợ hậu trường của y sẽ tìm đến hắn trả thù.
Nghĩ lại mà xem, một tên tiểu tử không bao nhiêu tuổi, trong tay lại có quá nhiều như vậy tiền tài, phía sau y không có cường đại thế lực chống lưng cho y tiền tiêu, y lấy đâu ra số tiền lớn đến như thế kia chứ.
"Xoẹt...Xoẹt....Keng...!".
"Không trúng! Làm sao có thể?"
Kiếm chiêu đi đến, đâm xuyên qua thân ảnh của Trần Vân Thanh, dư đà cắm luôn vào dưới chân bức tượng Lạc Hoàng Đại Đế, nhưng Mộ Táng lại không có chút gì gọi là vui mừng tại đây cả. Bởi vì hắn vừa cảm nhận, thứ mà hắn vừa đâm xuyên qua không phải là tên tiểu tử kia bằng xương bằng thịt, mà chỉ là một cái hư ảnh.
"Nguy rồi...! Trúng kế...!".
"Phập..Phốc...!"
"Ông nghĩ ra được! Đáng tiếc là đã quá muộn!"
Trần Vân Thanh tay cầm Huyền Linh Kiếm đang từ phía sau đâm xuyên qua trái tim của Mộ Táng, nghe tên này như đã hiểu ra được vấn đề, gật đầu xác nhận nói.
"Mày..Mày ...Bố trí Trận Pháp từ...Khi nào..?" Mộ Táng lấy không nhiều hơi sức còn lại bên trong cơ thể, muốn biết một cái đáp án.
Hắn đã nghĩ ra được, thân ảnh của Trần Vân Thanh này đột nhiên hư ảo, đồng thời không gian xung quanh hắn cũng hơi khác, hắn hiểu rằng mình là đã rơi xuống trong một cái cao mình Trận Pháp do đối phương làm ra. Những gì mà hắn thấy được, diệt được, chẳng qua là ảo giác của hắn.
Vấn đề là hắn không biết mình trúng chiêu của đối phương từ khi nào, nên nhớ khi đến đây, vì biết người mà hắn muốn đối phó rất lớn khả năng là một vị Trận Pháp Sư, dù bên ngoài hắn rất khinh thường tu vi đối phương, bên trong hắn là đã cẩn thận đề phòng xung quanh rất kỹ.
Khi biết không có Trận Pháp nào được dựng ra tại nơi đây, hắn mới quyết tâm ra tay đem tên tiểu tử này giết đi, hắn nghĩ phần thắng một trăm phần trăm đã nằm trong tay mình, không ngờ được...
"Ông còn nhớ tôi đã quăng ra thật nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch hay không?" Trần Vân Thanh không có trả lời trực tiếp, mà chỉ hỏi lại một câu.
"Thì ra là như thế...Tôi chết không có oan uổng..!"
Người sắp chết, tinh thần sẽ tập trung lại trong một thời điểm nhất định, khoảng thời gian kia sẽ làm cho một người trở nên thông minh hơn bình thường rất nhiều, Mộ Táng hiện tại đang là lâm vào khoảnh khắc kia.
Hắn đã nghĩ ra đến, khi tên tiểu tử này quăng ra Hạ Phẩm Linh Thạch, trừ nguyên bản Hạ Phẩm Linh Thạch ra, một số ít còn lại liền là có khắc lên Trận Văn, y quăng ra rất nhiều Linh Thạch đầy rẫy ra bên ngoài, nhưng có một số viên là theo phương vị nhất định, đó chính là Trận Pháp mà tên tiểu tử này muốn bố trí.
Chỉ tiếc khi đó ánh mắt của hắn chỉ nhìn đến Hạ Phẩm Linh Thạch, mà không có quan sát cái gì khác.
Hắn đây bị lòng tham che mờ lý trí trong tích tắc, chỉ một vài giây thôi, hắn đã không còn có cơ hội sửa chữa. Nói hắn chết trong tay Trần Vân Thanh, thôi thì nói hắn chết tại lòng tham của chính mình thì đúng hơn.
"Dung Thiên Quyết! Luyện cho ta!".
"Ong...Ong...Ào ào...!"
Nhân lúc này đây Mộ Táng chỉ còn một hơi, Trần Vân Thanh không cùng tên này nói chuyện nữa, hắn vận chuyển Dung Thiên Quyết, đem một thân tinh hoa thân thể của Mộ Táng dung luyện, nạp vào cho chính mình dùng.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.