Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 220: Yêu Tinh




Cũng không có trùng sinh vào con ông cháu cha nơi đây. Thân phận của hắn là tại tầng chót của thế giới này, không thể nào bắt tất cả mọi người khi gặp hắn liền nghĩ hắn là ông chủ lớn muốn thế nào cũng được cả được. Nên chấp nhận thực tế một chút thì tốt hơn.
"Hắc U Quả..!"
Trông thấy trái cây màu đen mà Trần Vân Thanh đưa ra, không hiểu thế nào, Thiệu Mỹ Mỹ gương mặt liền là biến đổi, nhưng rất nhanh, nàng liền khôi phục như trước đây như không có chuyện gì. Người không tinh ý, sẽ là không có phát hiện ra điểm này.
Trần Vân Thanh đương nhiên nhìn thấy, nhưng mà hắn nghĩ Thiệu Mỹ Mỹ này là vì độc chất của Hắc U Quả nên mới kinh sợ đôi chút mà thôi.
"Sư huynh...! Tôi muốn biết...!"
"Thiệu tiểu thư an tâm! Trong tay của ta có rất nhiều Hắc U Quả thế này!" Không có chờ cho Thiệu Mỹ Mỹ lên tiếng hỏi thêm một lần nữa, Trần Vân Thanh liền nhanh chóng cam đoan nói.
Thiệu Mỹ Mỹ không cần nói hắn cũng biết, cô ta là muốn hỏi xem trong tay của hắn có nhiều Hắc U Quả hay là chỉ một vài viên, nếu như chỉ một vài viên, theo giá thị trường cao lắm cũng chỉ trên dưới mười mấy viên Hạ Phẩm Linh Thạch, cô gái này chắc chắn có thể làm chủ.
Nhưng lần này, Trần Vân Thanh hắn muốn bán ra là một cái số lượng rất là lớn Hắc U Quả, nó lên đến một ngàn viên, tất cả thu hoạch được tại bên dưới hang động Hắc Thạch Sơn, hắn liền quyết định bán ra tất cả.
Nói thật, hắn cũng không mặn mà gì việc phải tự mình đến đây đâu, công việc này hắn vốn là muốn giao cho Trần Tú mấy tên kia, hắn chỉ là cần ngồi ở nhà lấy tiền là được rồi.
Ai ngờ cái này Nghiêm Linh Nhi lại quá mức là cứng đầu, không chịu nhận số tiền kia, làm cho hắn phải tự thân đi đến nơi này.
"Sư huynh! Xin mời anh theo tôi!"
Thiệu Mỹ Mỹ tỏ ra dị thường cung kính, đối với lại Trần Vân Thanh lên tiếng mời chào, sau đó chính cô ta dẫn đường đi, nhìn thần thái khá là nhanh nhẹn một dạng.
...
La Lâm Thương Hội! Phòng khách quý!


"Vân Thanh sư đệ! Một ngàn viên Hắc U Quả của cậu, tôi trả hai ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, cậu là không có ý kiến gì đi!"
Lại Tinh Tinh sau khi uống xong chung trà do Thiệu Mỹ Mỹ pha, nở một nụ cười ma mị đối với lại Trần Vân Thanh lên tiếng, cộng thêm hai đôi gò đào rất là quá khổ của Lại Tinh Tinh, khi nàng cười núi non rung chuyển dữ dội, như là muốn phá tan bộ nhung y mà Lại Tinh Tinh đang mang một dạng.
Một gương mặt câu hồn đoạt phách, bất kỳ một cái nam nhân có huyết tính nào, cũng liền là không thể nào rời mắt cho được, đây chính là một yêu tinh chuyển thế mà.
"A...!"
Trần Vân Thanh đang ngắm phong cảnh đẹp bên kia cách mình không đến năm mét một cách si mê như thể không cách nào thoát ra được đến, bỗng nhiên bên hông truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Trần Vân Thanh nhe răng trợn mắt.
Không cần nhìn lại phía sau, hắn cũng biết người mà vừa xuất thủ cắt đứt hắn đang tự sướng ngoài Nghiêm Linh Nhi ra thì chẳng còn ma nào khác.
'Không có tiền đồ!' Nghiêm Linh Nhi quăng đôi mắt như kiếm nhìn lại, không cần nàng nói ra, tên Trần Vân Thanh khốn kiếp này chắc chắn cũng biết nàng đang mắng hắn mà.
Cái Lại Tinh Tinh Chấp Sự kia có cái gì tốt đẹp đâu, ăn mặc thì hở hang, son phấn thì quá nhiều, ánh mắt thì như hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn nam nhân, so với lại mấy cô gái lầu xanh bên trong Nam Hồng Viện không khác một chút gì cả.
Người như thế, vậy mà cái tên Trần Vân Thanh khốn kiếp này lại đi si mê cô ta điên đảo, thật không thể nào nói nỗi mà.
'Hừ! Như song phong của cô mà cũng được như người ta, ta nhìn cô ta để làm gì?' Trần Vân Thanh nào có chịu thua kém, hằm hằm ánh mắt đáp trả Nghiêm Linh Nhi.
Đúng thật luận về gương mặt, Nghiêm Linh Nhi này hơn đối phương đôi chút, nhưng mà cô ta thua xa Lại Tinh Tinh độ vũ mị, thua kém quá xa đôi song phong.
Nhìn lại bên kia kìa, Lại Tinh Tinh chỉ cười nhẹ một chút thôi, liền có thể lấy đôi song phong của mình làm vũ khí sát thương nam nhân cực lớn.
Trong khi Nghiêm Linh Nhi, ân...Có hơi lớn hơn những cô gái bên ngoài thật, nhưng mà để so sánh với lại Lại Tinh Tinh, thì lại thua kém quá xa đi.
"Rầm rầm..!".
"Khốn kiếp..Tiểu dâ.m tặc! Anh nhìn tại đâu vậy? Chết đi!".
"Rầm rầm..!"
Không thể nhẫn nhịn tên khốn này được nữa, song phong của nàng là thứ để đôi mắt chó tên này ngắm nghía hay là sao?
Song phong của nàng có thể là thứ để tên này đem ra so sánh với người khác hay là sao?
Hôm nay nàng không đánh chết cái tên dâ.m tặc này, nàng liền sẽ đổi qua họ của y cho mà xem.
"A....Đừng đánh nửa, đừng đánh nữa... Anh không dám, thật không dám so sánh nữa mà..!" Trần Vân Thanh đau khổ lên tiếng van xin.
Chuyện này có cái gì đâu kia chứ, hắn chỉ là nói đúng sự thật mà thôi, đôi song phong của Nghiêm Linh Nhi thật sự không bằng người ta mà, hơn nữa hắn chỉ ngắm từ bên ngoài lớp áo của Nghiêm Linh Nhi mà thôi, cũng không có đi cởi đồ của cô ta ra để nhìn, có cần thiết phải hạ nặng tay với lại hắn như thế này không chứ.
Trong lòng của Trần Vân Thanh cực độ là bất mãn, hắn muốn phản kháng, hắn muốn nói những gì mình nói là sự thật.
Nhưng trên hết, hắn không dám, chỉ có thấp giọng cầu xin, hơn ai hết, hắn là biết đến, nếu như trong hoàn cảnh này mà mình phản kháng hay chống chế, hậu quả thật sự là rất nghiêm trọng.
"Vân Thanh sư đệ! Nghiêm Cô nương! Hai vị có chuyện gì có thể về nhà giải quyết, chúng ta nên trở lại chuyện chính, hai vị nói xem có phải không?" Lại Tinh Tinh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trần Vân Thanh cũng như bộ dáng hung tợn của Nghiêm Linh Nhi hiện tại, cũng là có chút không nhịn được cười.
Những cặp tình nhân đang yêu giận dỗi nhau, đúng là rất thú vị, nhưng đây là La Lâm Thương Hội, nàng còn phải làm ăn, còn rất nhiều đơn hàng phải do chính tay nàng đến giải quyết, nàng không thể ở lại nơi đây lâu xem hai người này chơi trò ghen tuông mãi được.
"Năm ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch! Nếu như không, mối buôn bán này không cần tiếp tục nữa!" Nghiêm Linh Nhi một chân đạp vào ngực của Trần Vân Thanh, một bên quay qua nhìn Lại Tinh Tinh yêu mị đáng ghét bên kia, gằn giọng lên tiếng trả lời nói.
"Cạch..! Nghiêm cô nương! Ta là đang hỏi Vân Thanh sư đệ a!"
Nghe Nghiêm Linh Nhi báo ra cái giá, Lại Tinh Tinh cầm chung trà không khỏi run tay một cái, đem nó làm rơi xuống đất, gương mặt cũng là biến đổi một hồi. Nhưng rất nhanh, Lại Tinh Tinh đã lấy lại tu dưỡng vốn có của một vị Chấp Sự đại Thương Hội.
Năm ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch cho một ngàn viên Hắc U Quả, cái giá như vậy mà con nha đầu điên này cũng có thể nghĩ ra được, Lại Tinh Tinh nàng là bội phục cô ta sát đất.
Hắc U Quả thông thường, một viên chỉ có giá một viên Hạ Phẩm Linh Thạch mà thôi, nơi đây nàng trả giá gấp đôi, là vì đối phương có số lượng rất lớn, đáp ứng một cái đơn hàng mà nàng cần, nếu như không cũng không có đạt được giá đó.
Bây giờ nha đầu điên này lại một hơi muốn năm ngàn, bình quân một viên Hắc U Quả nám viên Hạ Phẩm Linh Thạch, như vậy cái giá, không người có thể mua nỗi, cũng may cô gái này không phải là chủ nhân của Hắc U Quả, nàng cũng không cần mệt mỏi quan tâm đến cô ta.
"Vân Thanh đại ca! Số Hắc U Quả kia mua bán có phải là do Linh Nhi đến quyết định hay không?"
Nghiêm Linh Nhi nở một nụ cười thật tươi, lên tiếng hỏi Trần Vân Thanh, nhưng để ý kỹ, ánh mắt của nàng vẫn tràn đầy sát y, chân ngọc vẫn là đang dẫm lên ngực Trần Vân Thanh, không những không nhẹ hơn, mà còn dùng sức thêm mấy phần, làm cho Trần Vân Thanh nhăn nhó gương mặt.
'Linh Nhi a! Cô là không muốn ta bán cái này Hắc U Quả hay sao?' Trần Vân Thanh nhìn Nghiêm Linh Nhi, trong ánh mắt của hắn chính là muốn hỏi Nghiêm Linh Nhi như thế này.
Hắc U Quả vốn chỉ có giá một viên Hạ Phẩm Linh Thạch, bây giờ người ta ra giá gấp đôi, hắn là đã thắp nhang bái tạ trời phật rồi, bây giờ Nghiêm Linh Nhi muốn nâng giá của nó lên gấp năm lần, đây không phải là vấn đề nâng giá, mà là cô ta không muốn bán, trên đời này sẽ không có ai điên dại gì bỏ ra năm ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch để mua một đống trái cây độc không có bao nhiêu công hiệu cả.
'Đúng vậy! Ta không muốn bán, như vậy thì thế nào?' Nghiêm Linh Nhi cũng là quăng đến ánh mắt đáp lại.
Hừ! Ai bảo nhà ngươi đi si mê con yêu tinh kia quá làm gì?
Ai bảo tên khốn kiếp nhà ngươi đem song phong của người ta đi so sánh với đối phương làm chi?
Nghiêm Linh Nhi ta hôm nay tâm trạng không vui, không muốn làm vụ này mua bán, để xem nhà ngươi có thể làm được gì ta đây.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.