Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 146: Lòng dạ của lâm dịch




Lâm Dịch vừa muốn xoay người rời đi thì Mã Quyền đã run rẩy đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Mộc sư đệ, Mã Quyền ta thiếu nợ ngươi một mạng, sau này chỉ cần ngươi ra lệnh thì nhất định Mã Quyền ta toàn lực ứng phó, tuyệt đối không chối từ!
Thân thể của Lâm Dịch dừng lại, im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Được, hiện tại ta có một việc muốn dặn ngươi, chỉ sợ ngươi không làm được.
Mã Quyền bị những lời này của Lâm Dịch kích thích, máu nóng của hắn dâng lên, lớn tiếng nói:
- Mộc sư đệ cứ nói đừng ngại, dù Mã Quyền ta không được bây giờ thì ta không tin mười năm sau, trăm năm sau, ta vẫn không làm được!
Lâm Dịch liếc mắt nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:
- Được, vậy ta sẽ nói thẳng. Hôm nay ngươi đã bại một lần, đạo tâm đã tán loạn, nếu như rơi vào trong này không thể tự kềm chế, như vậy sau này tu vi sẽ khó có thể tinh tiến được nữa.
Lâm Dịch dừng một chút, nhẹ giọng nói:
- Ta hy vọng ngươi có thể thoát khỏi bóng ma bị thua một lần này, mau chóng đạt đến Trúc Cơ kỳ!
Nghe thấy câu này, trong nháy mắt Mã Quyền sửng sốt, chẳng biết tại sao trước mắt hắn lại có một tầng hơi nước, mà ánh mắt nhìn thân ảnh của Lâm Dịch lại có chút không rõ.
Mã Quyền cảm giác có ngàn vạn lời muốn nói, thế nhưng lại nghẹn lại ở yết hầu, ngay cả một câu nói cũng không nói nên lời.
Phía dưới vốn là một mảnh ầm ĩ, đang nghị luận về trận tỷ đấu này, nhưng mà nghe thấy những lời này của Lâm Dịch, chung quanh dần dần trở lại yên tĩnh. Ánh mắt của các tu sĩ nhìn về phía Lâm Dịch có thêm một loại kính phục và kính nể.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho tất cả tu sĩ bị lây nhiễm, bọn họ lẳng lặng nhìn Lâm Dịch trên Phù Không thạch, không ai nói gì, trong lòng lặng lẽ chảy xuôi một loại cảm động, đó là khoan dung.
Minh Không khịt mũi một cái, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, đột nhiên muội phát hiện ra xú thư sinh này nhìn rất thuận mắt đó.
Trong mắt Tô Thất Thất hiện lên một tia sáng kỳ dị, cảm khái nói:
- Hiệp sĩ phải có loại lòng dạ và đại khí này, Mộc Thanh, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.
Lâm Dịch nhìn Mã Quyền có chút kích động, trêu ghẹo nói:
- Sao, Mã sư huynh không làm được sao?
Mã Quyền mím chặt môi, hít sâu một hơi, cố nén nước mắt đang đảo quanh trong hốc mắt, giọng nói khàn khàn:
- Mộc sư đệ, ngươi cứ yên tâm, nhất định Mã Quyền sẽ không phụ kỳ vọng, sớm ngày đạt đến Trúc Cơ kỳ!
Lâm Dịch gật đầu, nhẹ nhàng hạ xuống Phù Không thạch, việc ở đây cũng coi như chấm dứt.
Lời nói vừa rồi của Lâm Dịch mặc dù nhìn như bình thường, thế nhưng so với lúc thí luyện nhập môn được vạn chúng chúc mục còn chấn động hơn, hầu như đã lây nhiễm mỗi một tu sĩ ở đây.
Trong tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều dùng thực lực để nói chuyện, mặc dù là trong tông môn, bọn họ cũng chưa từng thấy qua bất kỳ một tu sĩ nào lấy ơn báo oán, cuối cùng còn suy nghĩ thay cho đối thủ.
Địa vị của Lâm Dịch trong lòng các tu sĩ đang xảy ra biến động mà bọn họ không biết được, không còn là tiểu tử mới vào tông môn chỉ biết trận pháp kia nữa, mà là đệ tử ngoại môn có lòng dạ rộng rãi, đồng thời thực lực thâm bất khả trắc.
- Này, xú thư sinh, ta không nhìn ra được đó, ngươi quả thực có rất nhiều bản lĩnh.
Minh Không khẽ hừ lạnh một tiếng.
Lâm Dịch mỉm cười nói:
- May mắn, làm sao hơn được Minh Không sư tỷ ngươi chứ?
Minh Không nghĩ đến trước đó ở trong động phủ nàng đã quá lời với Mộc Thanh, đồng thời còn ngộ nhận về hắn. Trên mặt nàng không khỏi đỏ lên, có chút ngại ngùng.
- Này, xú thư sinh, trước kia coi như Minh Không ta không đúng, ta xin lỗi ngươi.
Minh Không quyệt cái miệng nhỏ nhắn, cất giọng nói.
Minh Không có tính tình ngay thẳng thẳng thắn, không khéo léo đưa đẩy như những người khác. Đúng chính là đúng, sai chính là sai, sai rồi thì lại đi ra nhận lỗi, tuyệt không có che che giấu giấu.
Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, sao hắn có thể chấp nhặt với tiểu cô nương mười tuổi được chứ, lại nói tính tình của Minh Không vốn là như vậy, cho nên Lâm Dịch cũng không quá để ý.
Tô Thất Thất hỏi:
- Sau này có tính toán gì không? Dựa vào thực lực của ngươi tham gia khảo hạch nội môn cuối năm, hẳn sẽ rất dễ dàng.
- Khảo hạch nội môn...
Lâm Dịch trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Cuối năm nay ta sẽ không đi tham gia, khảo hạch nội môn cuối năm sang năm ta sẽ xuất hiện. Về phần dự định sau này, ta nghĩ nên mau chóng chữa trị đại trận cho tốt, sau đó trong thời gian một năm sau tiếp tục nghiên cứu Nhập vi đạo, củng cố tu vi của ta.
Sao Tô Thất Thất có thể không nhìn ra tâm tư của Lâm Dịch được chứ, biết hắn lo lắng cho Hải Tinh, nếu như hắn một mình đi nội môn, dựa vào thực lực của Hải Tinh sợ rằng khó có thể thông qua được khảo hạch nội môn.
Lâm Dịch cũng không hàn huyên nhiều với Tô Thất Thất, Minh Không, hắn chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Ở cửa vào tông môn, lão nhân lôi thôi lẳng lặng nhìn Phù Không thạch, dường như đã thấy một màn xảy ra trên Phù Không thạch, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng dày đặc.
Ở bên cạnh của hắn có một nam tử trung niên đứng thẳng, người mặc đạo bào màu xanh, giữa hai hàng lông mày lộ ra một tia uy nghiêm, nhưng ở trước mặt lão nhân lôi thôi lại có vẻ có chút cẩn thận.
Nam tử trung niên này chính là tông chủ Hoắc Sâm của Kỳ Sát tông.
- Lão tổ tông, Mộc Thanh này tâm tính ngộ tính đều thuộc về thượng cấp, hơn nữa đối với trận pháp nhất đạo lại có nghiên cứu thâm hậu, đúng là thiên tài có thể đào tạo. Chỉ là lai lịch thân phận của người này mờ mịt, khiến cho người ta không nghĩ ra, ta từng phái người đi điều tra qua, trong Tu chân giới chưa bao giờ có người nào tên là Mộc Thanh, hắn như đột nhiên xuất thế vậy, chưa từng có tin tức gì về thân thế hắn.
Lão nhân lôi thôi tùy ý khoát khoát tay, mỉm cười nói:
- Điều tra cái rắm, không cần ngươi quan tâm, hắn coi như là người mà lão bằng hữu của ta giới thiệu tới đây.
Dừng một chút, hắn lại chỉ về phương hướng Phù Không thạch, trầm giọng nói:
- Còn nữa, ngươi cho rằng loại tu sĩ có lòng dạ này sẽ là hạng người ác độc sao? Loại hành vi này, chỉ có ở thời đại Thái Cổ thịnh thế phát triển mạnh, tiên hiệp ở khắp nơi trên đất. Chỉ có các đại hiệp sĩ độc nhất vô nhị thì mới có thể làm được. Khà khà, hôm nay tu sĩ có loại tâm tính này càng ngày càng ít. Hơn nữa, ta đây làm thủ vệ trưởng lão cũng không phải là uổng công đâu nhé, bọn họ mới vừa vào tông thì đã phải trải qua khảo nghiệm của ta. Nếu như người này bị ta trào phúng vài câu đã hổn hển hạ thủ nặng tay với ta, như vậy ta sẽ không quản hắn là do ai giới thiệu tới mà trực tiếp dùng một cước đá bay.
Hoắc Sâm ngẫm nghĩ một hồi, nói:
- Nhưng cũng không biết dùng tâm tính này của hắn đi đối phó với địch nhân thì sẽ thế nào, nếu như đối mặt với ác nhân vẫn nhân từ nương tay, sợ rằng cũng không thành tài được. Có thể sống sót được ở trong Tu chân giới hay không cũng là một vấn đề.
Trong mắt của lão nhân lôi thôi lóe lên một tia cổ quái, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử này đã giết không ít người, tuy rằng hắn giấu giếm rất sâu, nhưng mà ta có thể cảm nhận được. Nếu không, ta cũng sẽ không dùng mọi cách làm khó dễ hắn, trào phúng, ta đang muốn thử xem, rốt cuộc có phải người này là một người thích giết chóc hay không. Ta cũng không muốn bỏ vào trong tông một ma đầu thích giết chóc, gây tai họa cho tông môn. Chỉ là từ rất nhiều chuyện có thể nhìn ra người này cũng không phải là ác nhân, ngươi có thể yên tâm.
- Trước kia người này ở trong tầng bảy Luyện Tâm điện đã từng bạo phát ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cũng không biết mục đích hắn ẩn giấu tu vi ra sao. Thế nhưng hắn có thể ở trong mười ngày đã lĩnh ngộ được Nhập vi đạo tới loại cảnh giới này, quả thực rất kinh khủng, kiếm khí của hắn mơ hồ có một loại có thể cộng minh cùng đại đạo trong hư không. Cho nên làm cho Hóa Hình thuật trong tay hắn đã không còn là pháp thuật nữa rồi.
Trong ánh mắt của Hoắc Sâm hiện lên vẻ tán thưởng, không khỏi than thở một tiếng.
Lão nhân lôi thôi thở dài một tiếng, có chút cảm khái nói:
- Nhập vi đạo được truyền thừa từ rất xưa, thậm chí ngược dòng đến thời đại Thái Cổ, người này có thể lĩnh ngộ Nhập vi đạo nhanh như vậy, quả thật đã làm cho ta khiếp sợ. Giống như Nhập vi đạo này là trời sinh chuẩn bị cho hắn vậy, nhìn luồng kiếm khí kia mà xem, ngộ tính của người này đối với kiếm cũng sẽ không quá kém. Về phần hắn ẩn giấu tu vi, cái này thì không quan trọng, cứ tùy ý hắn đi thôi.
Lão nhân lôi thôi suy nghĩ một chút, lại nói:
- Chỉ là nếu như muốn trở thành đệ tử hạch tâm, đại biểu tông môn tham gia đại chiến trăm tộc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bộc lộ ra tu vi, thậm chí tu vi Trúc Cơ trung kỳ còn xa không đủ. Trúc Cơ và Kim Đan kém một đẳng cấp lớn. Mà ở giữa cái lạch này, thực lực sai biệt lại càng cách biệt một trời một vực, hy vọng hắn có thể nhanh chóng lớn lên.
- Lão tổ tông muốn cho hắn đại biểu tông môn tham gia đại chiến trăm tộc hay sao?
Trong mắt của Hoắc Sâm lóe lên vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Tham gia đại chiến trăm tộc cũng có ý nghĩa, tông môn sẽ một lần nữa xuất thế, lẽ nào...
Hoắc Sâm không có tiếp tục nói hết, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ kích động.
Lão nhân lôi thôi gật đầu, nói:
- Ta đã quyết định, một khi Mộc Thanh hắn biến thành đệ tử nội môn thì tông môn sẽ một lần nữa mở ra!
- Thật tốt quá, mấy đời chúng ta đều phải chịu nhục, lánh đời phong sơn, rốt cục ở trong đại thế hoàng kim này lại mở tông môn ra, làm cho vinh quang của tông ta một lần nữa xuất hiện ở trên Hồng Hoang!
Hoắc Sâm nghe thấy quyết định của lão nhân lôi thôi, hắn lập tức kích động không thôi.
Lão nhân lôi thôi thở dài một tiếng, nói:
- Kỳ thực đời này vốn ta cũng có dự định để cho tông môn xuất thế. Ta đã nghiên cứu tới tận cùng của Hợp Thể cảnh, cũng chỉ có thọ nguyên năm nghìn năm. Ta và lão Phá đã già rồi, sức chiến đấu đang chậm rãi giảm xuống, nếu như chờ đợi thêm nữa, sợ rằng sẽ thực sự không có cơ hội. Thừa dịp chúng ta còn có thể liều mạng, thừa dịp thịnh thế phát triển mạnh này, có lẽ nên cho đám đệ tử này đi ra ngoài xông xáo một lần.
- Kỳ thực trong tông môn ta ngầm đồng ý tranh giành phe phái, không có dự định gì khác, chỉ là hy vọng trong hàng đệ tử của tông môn thực sự có thể xuất hiện một người bất kể là thực lực hay là uy vọng đều có thể phục chúng lĩnh quân. Dẫn dắt tông môn đi tham gia đại chiến trăm tộc ở đời này. Đó là một cơ hội làm cho vinh quang của tông môn tái hiện, đây là cơ hội tuyệt hảo để cho các đệ tử hạch tâm của tông môn nhanh chóng trưởng thành. Tu sĩ có thể từ trong vinh quang trở về, sau này sẽ có cơ hội rất lớn trở thành Nguyên Anh đại tu sĩ, thậm chí còn là tồn tại cao hơn, đây cũng là nguyên nhân mà tông môn có thể truyền thừa tiếp ở Hồng Hoang.
Trong ánh mắt của Hoắc Sâm lộ ra một tia nghi hoặc, nói:
- Lão tổ tông, người khẳng định Mộc Thanh sẽ là người này hay sao?
Lão nhân lôi thôi lắc đầu, nói:
- Ta không biết, vốn trong lòng ta có hai lựa chọn, Đông Phương Dã và Tô Thất Thất. Đứa trẻ Tô Thất Thất này trượng nghĩa, có hiệp khí, nhưng tính tình lại đạm bạc không tranh giành. Đông Phương Dã thì lại là người được lựa chọn để tiếp quản tông môn, nhưng ta luôn cảm thấy trên người hắn thiếu vài thứ. Hôm nay Mộc Thanh làm ra chuyện này, đổi lại là Đông Phương Dã thì hắn sẽ không nói với Mã Quyền lời như vậy. Hôm nay xem ra, tuy Đông Phương Dã có tài năng đứng đầu, thế nhưng lại ít đi một phần lòng dạ như của Mộc Thanh.
Hoắc Sâm cũng thở dài nói:
- Kỳ thực trong lòng đứa trẻ Đông Phương này cũng bực bội, muốn tái hiện vinh quang của tông môn, cho nên mới làm ra phe phái Đông Phương gì đó, đây là tính tình trẻ con, cũng không xấu.
Lão nhân lôi thôi gật đầu, nói:
- Đây là chuyện đương nhiên, nếu là hạng người tâm tư ác độc, ta đã sớm phế hắn đi rồi, còn có thể giữ đến bây giờ sao? Hừ hừ, hôm nay trong tông môn có mấy tu sĩ tâm tính đã thay đổi, dần dần đi vào tà đạo, ta đang âm thầm nhìn chằm chằm vào bọn chúng, sớm muộn gì cũng có một ngày phải xử lý bọn họ!
Nói xong câu đó, trong mắt lão nhân lôi thôi lóe lên một đạo phong mang, sát khí chợt lóe lên.
Sau đó lão nhân lôi thôi đang nói đột nhiên đổi giọng, nói:
- Chỉ là như ta đã nói qua, cuối cùng vẫn phải xem thực lực của bọn họ, cuối cùng ai có thể phục chúng, hai người Đông Phương Dã và Tô Thất Thất đã giao thủ mấy lần, thế nhưng vẫn không phân ra được thắng bại. Không biết khi nào Mộc Thanh mới có thể trở thành đệ tử hạch tâm, học được bí thuật của tông môn đây.
Lão nhân lôi thôi nói xong câu đó, trong ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.