Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 144: Giao thủ




Một chiêu là bại!
Các tu sĩ hoặc là vẻ mặt hiện lên vẻ trào phúng, hoặc là ở trong lòng tự than thở một phen. Thế nhưng chẳng biết tại sao, Tô Thất Thất nghe thấy những lời này của Lâm Dịch lại không có một chút hoài nghi nào cả, nàng cảm giác càng ngày càng không nhìn thấu được Lâm Dịch.
Tô Thất Thất cảm giác dường như trên người Lâm Dịch được một cái khăn che mặt thần bí bao phủ, người dùng trận pháp có thể thông qua sát khí luyện tâm trận ở tầng thứ bảy, có thể nắm trong tay sinh khí hư vô mờ mịt. Những thứ này đều lộ ra một tia cổ quái, không giống như là một tu sĩ Ngưng khí tầng năm có khả năng làm được.
- Ài, Mộc sư đệ quả thực là không biết trời cao đất rộng, mọi người đều là Ngưng khí tầng năm, làm sao có thể một chiêu đánh bại Mã sư huynh được chứ?
- Đúng vậy, có lẽ là bị vui sướng khi vượt qua thí luyện nhập môn làm cho đầu óc mê muội rồi. Cứ để cho hắn chịu chút vị đắng cũng tốt, tránh cho tự lo như vậy, sau này sẽ càng té ngã nặng hơn nữa.
- Hơn nữa dường như theo ý của Mộc sư đệ, hắn không quan tâm tới tu vi Ngưng Khí tầng tám của Mã sư huynh, đây không phải là điên rồi sao.
Lâm Dịch nghe thấy tiếng nghị luận của đám tu sĩ, vẻ mặt lại ra vẻ tự nhiên, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Mã Quyền.
Mã Quyền sửng sốt nửa ngày, đột nhiên cười ha hả, dường như chưa từng nghe qua chuyện nào buồn cười như thế.
Mã Quyền híp hai mắt, bên trong chớp động một tia đùa cợt, hắn cười nói:
- Mộc sư đệ, vừa rồi ta không nghe rõ ngươi nói cái gì, làm phiền ngươi có thể lặp lại lần nữa hay không?
Những lời này của Mã Quyền mang theo trào phúng rất rõ ràng, các tu sĩ nghe vậy không khỏi khẽ cười vài tiếng.
Lâm Dịch lắc đầu, cười lạnh nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, lên Phù Không thạch đi.
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Dịch tìm một khối Phù Không thạch rồi leo lên, thân pháp rất bình thường, nhìn qua vô cùng phổ thông.
Mã Quyền cũng không cam lòng rớt lại ở phía sau, miệng hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh nhoáng lên, đạp vài bước trên không trung, sau đó đã leo lên Phù Không thạch, môn khinh công này so với Lâm Dịch còn đẹp mắt hơn nhiều.
Các tu sĩ thầm khen một tiếng.
- Đăng Thiên Thê của Mã sư huynh đã đạt tới cảnh giới nhập hóa, trong các tu sĩ Ngưng Khí hiếm có người nào làm được tốt như hắn.
- Không sai, không nói sức chiến đấu, chỉ tính riêng thân pháp này đã kém hơn rất nhiều, cũng không biết Mộc sư đệ đang tính toán điều gì.
- Một khi leo lên Phù Không thạch, Mộc sư đệ đã không còn đường lui, ài, xem ra lần tranh đấu này không cần phải suy nghĩ kết quả nữa.
Minh Không cau mày, đi tới bên cạnh Tô Thất Thất, hỏi:
- Tỷ tỷ, không phải đầu của người nọ vô nước đó chứ? Hắn dám lên đánh với Mã Quyền thì muội không nói gì, nhưng mà dám nói người ta là gà đất chó kiểng, lại một chiêu đã bại, như vậy đã có phần hơi xa rồi đó. Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là Ngưng khí tầng năm, mà Mã Quyền đã là Ngưng Khí tầng tám, dù như thế nào đi nữa thì hắn cũng không có phần thắng.
Tô Thất Thất cũng chưa giải thích thêm, chỉ lắc đầu nói:
- Chưa hẳn.
Trong mắt Minh Không lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng biết ánh mắt của tỷ tỷ sẽ không kém, nếu tỷ tỷ đã cho rằng Mộc Thanh có thể thắng, vậy thì tuyệt không sai.
- Lẽ nào Mộc Thanh này thực sự có bản lĩnh, ta cũng nhìn lầm rồi sao?
Minh Không cúi đầu nghĩ ngợi.
Trên Phù Không thạch, Lâm Dịch và Mã Quyền dối diện nhau ở phía xa xa, chỉ chừng mười thước mà thôi.
Lâm Dịch mặc áo trắng như tuyết, chắp hai tay ra sau lưng, tóc đen theo gió mà tung bay, ánh mắt trầm ổn, khí định thần nhàn, từ xa nhìn lại quả thật có phong thái của một đại tông sư.
Mã Quyền thấy bộ dáng này của Lâm Dịch đã tức giận không chỗ phát tiết, hắn đã động, rất không có ý tốt cười cười với Lâm Dịch.
- Mộc sư đệ, không bằng chúng ta cũng đánh cược một trận, ngươi có dám không?
Lâm Dịch nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Đánh cuộc gì?
Khóe miệng của Mã Quyền hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn nói:
- Đường trưởng lão muốn một cánh tay của ngươi, không bằng ta cũng đánh cược một cánh tay của ngươi, nếu như ngươi thua, tự đoạn một tay, được chứ?
Một tu sĩ trong đó mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Phù Không thạch, thấp giọng nói:
- Nếu như Mộc Thanh này không phải người ngu thì không đồng ý chứ.
Tên tu sĩ bên cạnh đáp:
- Không sai, cục diện vốn đã thua, nếu như lại tăng thêm một cánh tay thì thực sự sẽ không có đường sống nào nữa.
Lâm Dịch lại làm như không nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, hắn chỉ là lắc đầu cười khẽ, than thở:
- Người người đều muốn muốn cánh tay của Mộc Thanh ta, nhưng không ai thành công, ngươi cũng không ngoại lệ.
- Ngươi chỉ cần nói có dám đánh cuộc hay không là được!
Mã Quyền quát lên.
- Có gì mà không dám, nếu như ngươi thua thì sao?
Lâm Dịch lạnh nhạt hỏi.
Mã Quyền ngửa mặt lên trời cười to, chỉ vào Lâm Dịch lớn tiếng nói:
- Ta mà thua? Nếu như ta thua thì sẽ giao mạng cho ngươi! Thế nào, một cánh tay đổi lại một cái mạng, ngươi đã kiếm lớn rồi.
Ánh mắt của Lâm Dịch ngưng trọng, giống như lợi kiếm bắn lên trên mặt của Mã Quyền, trầm giọng nói:
- Ngươi đang đùa giỡn với mạng của mình.
- Phải thử qua mới biết được!
Mã Quyền hét lớn một tiếng, khí tức Ngưng khí tầng năm ầm ầm bạo phát, hai tay ở trên hư không trong nháy mắt đã đánh ra bảy quyền, quyền phong lạnh thấu xương, quyền ảnh trùng điệp. Bảy đạo quyền ảnh ở trên không trung lập tức ngưng tụ thành một đạo quyền ấn to lớn, lực lượng tăng vọt, trực tiếp đánh vào mặt của Lâm Dịch.
- Trời ạ, không ngờ lại là pháp thuật cao giai, Cửu Trọng quyền!
- Không nghĩ tới Mã sư huynh đã luyện Cửu Trọng quyền đến tầng thứ bảy, đánh ra bảy trọng quyền ảnh, bảy quyền hợp nhất, uy lực tăng lên gấp bội rồi đó!
- Một kích này sợ rằng nếu như không có tu vi Ngưng Khí tầng sáu đỉnh phong thì sẽ không thể tiếp được, không biết Mộc sư đệ sẽ dùng loại công pháp nào để đối kháng.
Đại đa số tu sĩ vây xem đều là đệ tử ngoại môn, nhìn thấy pháp thuật cao giai Cửu Trọng Quyền mà không ai có thể đánh ra được hiệu quả thất trọng lại xuất hiện, cả đám không khỏi liên tục than thở, cũng có không ít người lo lắng thay cho Lâm Dịch.
Ngay cả trên mặt của Minh Không cũng có chút ngưng trọng, chỉ có Tô Thất Thất là không tỏ vẻ gì, vẫn lẳng lặng quan sát động tác của Lâm Dịch, nàng biết, nhất định Lâm Dịch có thủ đoạn để đối phó với loại cục diện nhìn như bị động này.
Sắc mặt của Lâm Dịch rất bình tĩnh, từ phía sau lưng có một bàn tay vươn ra. Trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một luồng kiếm khí màu lam, kiếm khí vờn quanh tay, rất là linh động.
Một tu sĩ trong đó cau mày nói:
- Đây là... Hóa Hình thuật? Kiếm khí màu xanh nhạt là sao chứ? Hóa Hình thuật biến dị sao?
- Chắc là Hóa Hình thuật, pháp thuật cấp nhập môn này chúng ta biết rất rõ, sẽ không sai được, lẽ nào người này định dùng Hóa Hình thuật để đối kháng với pháp thuật cao giai hay sao?
-  Kiếm khí màu xanh nhạt này quả thực có uy lực lớn một chút, nhưng nếu dùng Hóa Hình thuật để đối địch, sợ rằng sẽ kém quá xa, sao có thể nói là một chiêu đã bại, có thể đối đầu được với Cửu Trọng Quyền cũng đã không tệ rồi.
- Nghe nói tông chủ đã nói qua, trong Hóa Hình thuật có một loại Nhập vi đạo, chẳng lẽ Mộc sư đệ đa lĩnh ngộ đạo này sao?
- Tuyệt đối không thể!
Một tên tu sĩ quả quyết nói:
- Đa số tu sĩ trong nội môn cũng không thể lĩnh ngộ được đạo pháp trong đó, mặc dù có một chút tu sĩ có thu hoạch. Thế nhưng hiệu quả cũng không thể hiện rõ ràng cho lắm, nếu như muốn dùng Hóa Hình thuật này để đối kháng với Cửu Trọng quyền, như vậy sẽ là bọ ngựa đấu xe, người si nói mộng!
Tu sĩ không lĩnh ngộ được Nhập vi đạo sẽ không cảm nhận được loại biến dị không thể tra xét được từ kiếm khí trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, cùng với loại rung động, cộng minh mơ hồ với đại đạo.
Hai mắt Minh Không trợn lớn lên, trong mắt lóe lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, nghi ngờ nói:
- Tỷ tỷ, dường như trong Hóa Hình thuật của hắn có vết tích của Nhập vi đạo, hơn nữa rất mạnh!
Trong mắt của Tô Thất Thất cũng lộ ra một tia chấn động, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ ngưng trọng, gật đầu nói:
- Thứ này đã không thuộc về phạm trù pháp thuật nữa, đã mơ hồ va chạm vào tồn tại đạo. Sợ rằng nói một chiêu đã bại là bảo thủ rồi, nếu như Mộc Thanh toàn lực đánh ra, như vậy ngay cả nửa chiêu Mã Quyền cũng không đỡ nổi!
Nhưng vào lúc này, kiếm khí màu lam vờn quanh Lâm Dịch một lần nữa trở lại đầu ngón tay của hắn.
Trong nháy mắt đó kiếm khí của Lâm Dịch chợt lóe lên, đón nhận một quyền do quyền ảnh thất trọng huyễn hóa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.