Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 28:




“Cô nàng ngái ngủ ơi, muốn uống chút cà phê không này?”
Macy mở mắt nhìn vào một khuôn mặt đã cạo râu nhẵn nhụi và tươi cười. Hơi nước bốc lên từ tách và mùi thơm hấp dẫn xộc lên tận mũi.
Cô né người ra xa để hơi thở sáng sớm chưa đánh răng của mình không làm anh bổ ngửa, đoạn ngồi dậy. Mặt nệm sofa lún xuống khi Jake ngồi xuống bên cô.
Khi đã yên vị rồi, anh đưa cô tách cà phê. “Em hay khó chịu vào buổi sáng nhỉ?”
Cô tự ti ý thức được hình ảnh của mình, đưa tay chải qua mái tóc rối. “Còn anh thì không thế ư?”
“Không hề.” Anh cầm điều khiển tivi trên bàn nước lên. “Có lẽ chương trình hoạt hình sáng thứ Bảy sẽ làm em tươi tỉnh hơn chút trong khi anh chuẩn bị ít ngũ cốc cho hai đứa mình nhé. Làm thế luôn có tác dụng với em trai anh hồi trước ấy. Em thích ngũ cốc Lucky Charms không, Macy?”
Cô nhấm nháp tách cà phê sữa có màu caramel ngọt ngào. “Có ạ.” Tách cà phê ngon tuyệt. “Cảm ơn anh.” Thế rồi lời kể của anh về em trai mới nhập vào đầu óc cô, Macy liếc thoáng qua. “Em không biết là anh có em trai cơ đấy.”
“Ừ.” Anh cuối xuống định hôn cô nhưng Macy đã lấy tay che miệng.
“Trong miệng em toàn quái thú tí hon đây này.”
“Vậy hãy đi mà tàn sát chúng nó đi. Không hôn anh, anh không phục vụ đồ ăn sáng đâu đấy.” Anh đứng lên, trông thật vui vẻ và cực kỳ hấp dẫn trong chiếc quần jean bạc màu và áo thun màu trắng.
Cô ngạc nhiên nhìn nụ cười tươi tắn của anh. Cô nhớ đến tối qua khi cơn giận dữ khiến mắt anh tối sầm và môi mím chặt. “Em tưởng anh giận em cơ mà.”
“Vẫn giận chứ.” Anh kéo cô đứng lên và nhẹ huých rồi phát vào mông cô. “Nhanh nhanh lên nào.”
Sau khi đánh răng xong, cô ngồi bên sofa và cùng ăn sáng với anh. Anh không nhắc đến chuyện bất đồng tối qua về việc cô định đi làm, Macy cũng không khơi lại. Ăn hết một tô ngũ cốc, họ ngồi ôm nhau trên sofa xem phim về chú chó Scooby-Doo. Nói đúng hơn là chỉ mình cô cố gắng tập trung vào màn hình vì Jake còn mải hôn lên cổ và cắn nhẹ sau vành tai Macy. Đôi môi và đầu lưỡi của anh khơi dậy sự ham muốn ngọt ngào dâng tràn cơ thể cô. Thôt nhiên, chú chó Scooby-Doo không còn thú vị như trước nữa.
“Anh nên thôi đi nào,” cô thì thào, cố nghĩ đến một đề tài nào đấy để thay đổi tâm trạng. “Anh có bao nhiêu anh chị em cơ?”
“Một em trai.”
Bàn tay lẻn xuống dưới gấu áo mặc nhà của cô, sục sạo tìm ngực Macy và rê tròn quanh chúng. Macy như nghẹt thở. Cô đưa tay vào trong áo và nắm tay anh kéo ra ngoài.
“Jake, nếu cư thế này, mình lại chỉ thêm bức bối.”
Anh nhỏm người, ngồi thẳng lại và đưa tay chỉnh đũng quần. “Anh đã quá giai đoạn ấy cả nửa tiếng trước rồi em à.”
Cô mỉm cười, thầm hài lòng vì anh khao khát cô cũng nhiều như cô khao khát anh vậy. Cô với tay chạm vào môi anh. “Thế hôm nay anh không phải đi làm à?”
“Anh chỉ cần có mặt ở văn phòng vài tiếng là được.”
Chuông cửa reo vang. Jake lại kéo quần trước khi anh đứng lên ra mở cửa. Sau khi nhìn qua mắt cửa, anh lại trở lại hành lang. “Bà ngoại của em đấy. Anh sẽ trốn đến khi nào chàng Dudley tử tế hơn một chút. Chắc không phải chờ đến mãi thứ Ba đâu.”
Macy nhoẻn cười và ra mở cửa đón bà ngoại. Nhưng cửa vừa mở cũng là lúc cô bắt đầu thấy lo. Vừa ôm hôn chào đón bà, Macy vừa hỏi. “Mọi chuyện ổn cả chứ ạ?”
“Ta không thể đến thăm cháu ta à?” Bà vào hẳn bên trong.
“Được chứ ạ.” Macy đóng cửa lại. “Chỉ là cháu hơi bất ngờ khi thấy bà đột ngột ghé qua thôi.” Lúc hai bà cháu ngồi bên bàn bếp và Macy rót mời bà tách cà phê, cô nghe thấy tiếng Jake nói chuyện điện thoại. “Mẹ cháu đâu rồi hả bà?”
“Ngoại nhíu mày. “Trong bệnh viện. Chuyện này lạ thật. Mẹ cháu chưa bao giờ tình nguyện làm cả thứ Bảy. Chắc chắn có chuyện gì rồi đây.”
Macy căng thẳng siết lấy tách cà phê còn ấm. “Theo bà thì đó là chuyện gì cơ?”
“Chả biết. Nhưng mẹ cháu lại đi sắm đồ này, lại còn mua đồ lót mới nữa. Nói thế là cháu hiểu rồi chứ gì.”
“Đàn ông à?” Macy nhớ tối qua mình cũng thấy cần sắm vài bộ đồ lót mới.
“Chỉ còn biết hy vọng là thế.” Ngoại trầm ngâm uống tách nước trên tay. “Mười bốn năm qua, mẹ cháu có quen ai đâu.”
Macy chán nản nhìn lên. “Bà cho rằng làm thế là khôn ngoan ư? Thế lỡ cuối cùng, người phải chịu đau khổ là mẹ cháu thì sao nào? Theo bà, trong trường hợp đó, mẹ cháu có đứng vững được không?” Mình có biết rằng mình sẽ đứng vững được không?
“Ôi dào, thà yêu rồi đau khổ còn hơn…”
“Cháu xin bà đấy!” Macy đã đặt tách xuống, sẵn sàng lý sự để bảo vệ luận điểm của mình, nhưng lúc ấy Jake lại bước vào bếp. Chỉ cần nhìn thấy anh, thói hung hăng tranh cãi của cô xẹp lép.
Anh gật đầu chào Ngoại. “Chào bà.” Anh quay sang Macy và bảo. “Anh phải vào sở ngay.” Anh cúi xuống hôn cô. Đó không phải nụ hôn phớt qua, mà là nụ hôn thắm thiết thay cho lời nhắn nhủ anh-sẽ-rất-nhớ-em, với thoáng quấn quýt đầu lưỡi.
Macy liếc nhanh bà ngoại, mắt bà sáng rỡ như thể bà rất thích cảnh âu yếm đang diễn ra trước mặt mình. Đoạn cô tái tập trung vào Jake và về chuyện anh vừa nói phải đến sở. ”Lại có chuyện rồi hả anh?”
“Tụi anh tìm được nhà của vài tên đồng bọn cũ của Tanks. Donaldson và anh định đến đó hỏi thêm về mấy vụ cướp ấy mà.” Hẳn là anh nhìn ra vẻ lo lắng từ cô, nên anh nói thêm, “Anh sẽ không sao đâu.” Anh lại hôn cô say đắm trước khi nâng cằm cô lên và dặn, “Khoảng 2 giờ chiều là anh có mặt ở nhà rồi. Em có định đi đâu thì chờ anh về hãy đi nhé.” Anh quay sang gật đầu với Ngoại đầy ngụ ý.
“Hiểu rồi,” Ngoại trả lời.
Jake đã đi mất trước khi Macy kịp nhận ra một trò lừa. Cô nhìn qua Ngoại. Hai trò lừa mới phải.
“Anh ấy nhờ bà đến làm bảo mẫu cho cháu phải không bà?”
Ngoại nhìn quanh và nói lảng. “Nhà này xinh quá nhỉ?”
“Cháu chẳng cần người trông nom đâu.” Macy nhìn đông hồ treo tường và làm như không nhìn thấy con Elvis vừa khệnh khạng vào phòng. “Bà cũng còn phải đứng lớp nữa mà?”
“Tammy dạy hộ rồi.” Ngoại cúi xuống vuốt lông con mèo. “Jake đồng ý cho cháu mang Elvis đến đây cơ đấy. Cậu ấy có thích mèo của cháu không? Bà thấy Elvis có vẻ quấn quýt với Jake đấy.”
“Elvis ghét anh ấy lắm. Lẽ ra anh ấy không nên phiền bà đến đây mới phải.”
“Cậu ta chỉ muốn bảo vệ cháu thôi. Mà con Elvis sẽ dần thích cậu ta. Cháu cũng thế còn gì.” Bà chăm chú nhìn sofa còn chăn mền chưa dọn. “Thế hai đứa không tính chuyện nghiêm túc à?”
Macy cầm tách của cô lên. “Cháu chưa biết anh ấy được lấy một tuần! Thậm chí anh ấy còn không mời cháu đến…”
“Đến đâu cơ?”
Macy đỏ mặt. “Không có gì đâu ạ.”
“Nghe như có gì mới đúng.”
Trời đất ơi, đúng là giấu diếm Ngoại cũng khó như dạy mèo nhảy disco dưới trời mưa vậy. ”Một buổi tiệc gia đình thôi ạ. Mẹ anh ấy mời cháu nhưng Jake lại không nói gì thêm cả. Chỉ có một lý do duy nhất mà một người đàn ông không muốn ta gặp gia đình anh ta: anh ta không thực tình nghiêm túc.”
“Cháu gặp mẹ Jake rồi cơ à?” Ngoại cười nhăn nhở.
“Rồi ạ.” Macy gục mặt xuống bàn, lòng chưa muốn kể hết chuyện ấy với bà. “Tối nay cháu sẽ đi làm,” cô lẩm bẩm, đoạn ngẩng đầu lên. “Và thứ Hai cháu sẽ đi học lại. Jake muốn gì thì cũng ráng chịu đi.”
****
Ông Hal đang rửa bọt cạo râu dính trên cằm thì nghe tiếng cửa kẹt mở. “Chị đến trễ rồi nhé,” ông nói với ra. “Thế là đáng phạt nửa cái bánh Fig Newton.”
“Bánh Fig Newton ư?” Con gái ông ló đầu vào cửa nhà tắm.
“Ôi, chào con, Melissa.” Ông với cây gậy chống và tự đi ra ngoài.
Cô gái lùi lại nhường đường cho ông. “Bố nhằm con với ai thế?”
“Với cô y tá.” Lời nói dối làm cơ vai ông căng thẳng. Mặc dù con ông đã bằng lòng cho ông tiến bước, mọi việc vẫn có gì đấy khó xử. Khó xử khi phải nhìn vào con gái mình, con bé giống mẹ nó như đúc, để mở lòng rằng ông đang mang tình cảm với một phụ nữ khác.
“Bố đi lại thoải mái hơn nhiều rồi đấy,” Melissa nhận xét.
“Ừ.” Ông Hal nhẹ nhàng ngồi lên giường và xem đồng hồ treo tường. “Hôm nay là thứ Bảy. Con nên về nhà với tụi nhỏ đi chứ.”
“Thế bác sĩ đã vào thăm bệnh cho bố chưa ạ?”
“Khoảng một tiếng đồng hồ trước rồi. Ông ấy bảo chiều nay bố có thể về nếu xét nghiệm máu cho kết quả tốt.”
“Hay quá. Con cũng mới dọn phòng cho bố xong.”
Ông Hal nhíu mày. “Phòng của bố ư?”
“Vâng. Bố sẽ ở nhà con vài tuần cho đến khi khỏe hẳn rồi tính.”
“Không được đâu.”
“Kìa bố! Bố nhất định phải về nhà con, không lôi thôi gì nữa.”
“Nghe này cô nhỏ…”
“Thôi mà bố!” Môi Melissa run run. “Bố này, mẹ đã buộc con phải hứa chăm sóc cho bố đàng hoàng, và con… đến giờ con vẫn chưa nguôi nhớ mẹ. Con không biết mình sẽ sống ra sao nếu con lại mất cả bố nữa. Mà không, con có biết đấy chứ. Bởi vì hai năm qua, những gì bố làm là vùi mình vào công việc. Chỉ Chủ nhật bố mới ghé nhà chúng con thôi. Bây giờ lại thêm việc này nưa.” Nước mắt lăn dài trên má cô.
Ông Hal mở miệng định nói nhưng lại nghẹn lời. Thấy con gái phải đau lòng, người làm bố như ông cũng chẳng sung sướng gì. “Đừng khóc nữa.” Ông kéo con vào lòng. “Thôi nào con yêu.”
“Con nhớ mẹ,” Melissa thổn thức. “Con không muốn mất cả bố nữa đâu.”
“Bố cũng nhớ mẹ vô cùng. Với lại, con mất bố làm sao được.” Ông quàng tay ôm lưng Melissa.
Cửa phòng ông bật mở. “Xin lỗi, tôi đến muộn. Tôi có mang bánh Fig…”
Ông Hal nuốt khan nhìn bà Faye dừng phắt lại trước ngưỡng cửa phòng ông. Melissa rời khỏi vòng tay ông, cặp mắt đẫm lệ của cô trông ngạc nhiên.
Trông ông Hal có cái gì đó vừa đông cứng lại. Chắc là não bộ đấy. Khổ nỗi ông không hề biết cái nút rã đông nằm ở chỗ nào.
“Chào mọi người,” bà Faye hết nhìn Melissa lại quay sang nhìn ông.
Ông Hal gắng lắm mới gật đầu nổi.
Bà Faye nhìn ông gượng cười. “Anh ăn trưa rồi à?”
Ông lại gật.
Bà Faye quay sang Melissa. “Tôi… là tình nguyện viên của bệnh viện.”
Melissa cũng gật.
Bà Faye chờ khoảng hai, ba giây gì đó rồi, khỉ thật, bà cũng gật theo. Bầu không khí im lặng ngượng ngập tràn ngập căn phòng. Bà Faye thối lui.
“Chắc là tôi… tôi nên đi cho hai người tự nhiên.”
Một tiếng Không đã chực chờ nơi đầu lưỡi ông Hal. Ngay trên đầu lưỡi. Những gì ông cần làm là thốt ra. Mà, có Chúa chứng giám, bà đã cho ông dư dả thời gian để nói đấy chứ. Bà có vội vàng chạy biến ngay đâu; bà chầm chậm đi ra. Thậm chí còn ngoại lại nhìn ông.
Chỉ cần một từ: Không. Hoặc hai từ: Đừng đi là đủ. Lã ra chỉ cần có chừng đó thôi. Nhưng ông đã không nói được một tiếng chết tiệt nào. Ông đã để mặc người phụ nữ không rõ vì sao từng khiến cho cuộc sống của ông ngọt ngào hơn rời khỏi phòng bệnh này. Rời khỏi cuộc đời ông.
****
Macy vào phòng tắm lúc khoảng ba giờ chiều. Mẹ Thiên nhiên thật quá ư đỏng đảnh. Dì Flo đã bỏ đi mất rồi. Sáng nay cô thức dậy thì thấy con mụ vô lại ấy đã đào tẩu. Cái tháng duy nhất mà lẽ ra cô đã có thể có chút thời gian giảm nhiệt, chút thời gian suy nghĩ thấu đáo, thì việc này lại xảy ra. Giờ thì sao đây?
Tắt nước vòi sen, Macy tựa trán vào tường gạch men. Muốn bắt tay thì làm, còn không thì biến.
Cô bước ra khỏi buồng tắm thì đã nghe có tiếng người nói chuyện. Jake đã về rồi sao? Cô mở hé cửa, thò đầu ra và khẽ thốt lên. Anh đứng ngay đấy.
“Chết!” Cô vội thụt lùi và nhanh tay lấy khăn tắm quấn quanh người.
Anh ngoái đầu lại rồi đẩy cửa vào hẳn bên trong. “Chào đón anh về nhà đi chứ!” Nhìn tấm khăn quấn quanh người cô, Jake cười tinh nghịch. “Nếu anh nhớ không nhầm thì lần trước em giật khăn của anh…”
“Anh chớ có làm bậy đấy.”
“Yên tâm đi, anh không lấy khăn của em đâu.” Anh cúi xuống hôn cô. “Em có nhớ anh không?”
“Không.”
“Em nói dối.”
“Này hai đứa,” tiếng Ngoại gọi to làm cả hai giật nảy mình. “Bà đi đây. Gặp lại sau nhé.”
Jake co rúm người lại. “Anh thề là bà không nhìn thấy anh vào đây mà.”
“Bà em có mắt sau gáy, còn thính tai hơn cả tai dơi nữa kìa.”
“Bà nghe thấy rồi nhé,” Ngoại lên tiến. “Thôi, chào hai cháu.”
“Tạm biệt,” Macy chán nản nhìn lên. Nhưng khi quay lại với Jake, cô chợt nhớ mình đang giận anh. “Anh nhờ bà đến giám sát em chứ gì?”
Jake nhíu mày. “Ừ đấy.” Anh thừa nhận. “Thế anh gặp rắc rối cỡ nào đây?”
Cô không ngờ anh nhanh nhảu nhận tội ngay. “Có bao giờ nghe đến rắc rối ngập đầu chưa hả?”
“Đấy có phải cái nơi người ta thường gặp lút đầu mà không chèo chống gì được ấy không nhỉ?”
“Phải đấy.” Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng chẳng còn đâu lửa giận. Nguôi tự lúc nào.
Anh vén một cọng tóc khỏi má cô. “Chắc em chẳng tình cờ có thừa một tay chèo cho anh mượn đâu nhỉ?”
“Anh không thể cứ làm thế mãi được. Em không thích…”
Anh nâng cằm cô lên. “Chỉ đến khi tên Tanks bị bắt thôi mà. Cũng sắp rồi em ạ.”
Cơn tò mò trỗi dậy. “Thế anh đã tìm ra chỗ ẩn náu của hắn chưa?”
“Chưa có thông tin chắc chắn. Donaldson chỉ…” Ánh mắt anh đưa xuống người cô.
Macy liếc xuống tấm khăn, lúc này phần trước đang hở ra một đoạn xuống mãi rốn cô. Sau khi chỉnh lại mép khăn, cô mở cửa phòng tắm và bảo. “Ra ngoài.”
“Tại sao chứ?” Giọng Jake khàn khàn. “Đằng nào đến thứ Ba, anh cũng được nhìn thấy hết cơ mà.”
Nếu em còn nhịn được đến ngày ấy. “Đi ra. Em phải mặc quần áo… chuẩn bị đi làm nữa.” Có khi cãi nhau to sẽ giúp cô thêm thời gian trì hoãn.
Rủi thay, anh không phản đối gì. Anh chỉ hôn phớt trên môi cô rồi bước ra.
Hai mươi phút sau, đã mặc đồng phục và trang điểm xong, Macy bước ra phòng khách những tưởng sẽ thấy anh đang ngồi trên sofa. Khi không thấy anh, Macy trở lại hành lang đúng lúc cửa phòng ngủ của anh bật mở. Anh bước ra làm cô sửng sốt.
“Gì chứ?” Jake vừa chỉnh chiếc mũ lưỡi trai, vừa hỏi.
Macy nhìn chằm chằm anh trong bộ đồng phục của nhân viên tiệm Papa’s Pizza. “Anh không đùa đấy chứ!” Cô khanh khách cười.
“Anh không đùa đâu cưng. Là cách kiếm tiền lương thiện cơ mà. Với lại, anh nghe nói tiền boa sẽ rất cao nếu anh qua được đào tạo bài bản.”
Cô khoanh tay nhìn anh. “Nếu em đoán không lầm thì anh sẽ đi với em trong thời gian đào tạo hử?”
“Anh bảo ông chủ phải cử nhân viên giỏi nhất chỉ dân, anh mới chịu.”
Cô lắc đầu. “Anh điên quá.”
“Chỉ điên vì em thôi.” Anh kéo cô sát lại. “Thế em có muốn đục đồng phục không?”
Cô xỉa ngón tay vào ngực anh. “Anh lại thô bỉ nữa rồi. Em sẽ đổi cả đời để khỏi phải nghe lại cái câu ấy đấy.” Tất nhiên ông Prack không thể hấp dẫn bằng một chút xíu Jake.
“Đàn ông mà em. Tụi anh toàn thô bỉ vậy cả.” Nụ cười trên môi anh phai dần. “Nghe lại à? Ai nói câu ấy trước anh đấy?”
Cô cầm tay anh. “Anh chứ còn ai.” Cô cau mày nhìn anh đang nhăn nhó. “Chẳng có gì quan trọng đâu.”
“Chẳng là chẳng thế nào! Chỉ một mình anh được nói đùa kiểu ấy với em thôi. Em nhớ lấy đi nhé.”
*****
Ông Hal nghiến răng nhìn cô y tá. “Không.”
“Ông Klein này, bác sĩ cho phép ông xuất viện cơ mà.”
“Thế hử, thế thì cô gọi lại cho bác sĩ đi bảo ông ấy cho tôi nhập viện lại ngay.”
“Tôi không hiểu,” cô y tá bực mình. “Ông bị đau ở đâu à?”
“Phải đấy.” Ông không nói dối. Tim ông đang quặn đau gì đấy. Sự đau khổ trong ánh mắt bà Faye cứ mãi loáng qua tâm trí ông suốt thôi và khiến cho nỗi hối hận liên tục quất vào ngực ông Ông đã gọi điện về nhà riêng của bà để lại hàng trăm lời nhắn. Bà Faye không hệ gọi lại cho ông. Ông đã không đủ cam đảm để đuổi theo bà hôm ấy, thế nên ông sẽ phải xuống địa ngục đời đời nếu ông rời khỏi đây trước khi được nói chuyện với bà.
*****
Macy vừa mới ném chiếc túi giữ ấm cho bánh pizza lên hàng ghế sau thì Jake đã len lên ghế trước ngồi cạnh ghế tài xế. “Được bao nhiêu thế?” anh hỏi.
“Mười đô la. Em đã bảo anh rồi, tay này boa hậu hĩ lắm.” Macy nhướn nhướn mày trêu anh. Với Macy, chưa có buổi giao bánh nào vui như hôm nay. Họ cùng nói chuyện về Billy. Jake an ủi cô rằng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy. Họ thẳng thừng chòng ghẹo nhau về tiền boa mỗi người thu được. Họ còn tranh nhau lái xe nữa. Nhưng vì cô đứng tên thuê xe nên Jake phải nhường thôi.
“Tại em ngả ngớn với hắn,” Jake buộc tội.
“Em đâu có.”
“Có mà. Anh nghe giọng em nói câu ‘Cảm ơn đã tín nhiệm Papa’s Pizza’ rồi.” Anh thêm chút giọng õng ẹo khi tái hiện lời cô.
Macy bật cười. “Ai đi giao bánh chẳng phải nói câu ấy. Tại anh ghen ăn tức ở vì lần giao vừa rồi anh được boa có sáu đô la thôi. Với lại, anh cũng tán cô ấy còn gì.” Cô giả giọng anh. “Tối nay trông em xinh quá.”
“Cứ cho là anh được boa ít đi, nhưng cô ta gạch dưới số điện thoại in trên tấm séc rồi mới đưa cho anh. Em cũng phải tính khoản ấy là tiền boa chứ.”
“Vậy anh sẽ gọi cho cô ấy chứ?” Macy giả vờ không quan tâm.
“Đời nào,” anh đáp theo kiểu lẽ tất nhiên. “Anh là người một lần một cô thôi. Mà giờ thì anh đang để mắt tới một cô nói chung là đặc biệt. Giá như dì Flo của cô ấy biến đi cho rảnh mắt.”
Cô chặc lưỡi liếc trộm anh trước khi lái chiếc Honda hòa vào dòng xe cộ đông đúc. “Thật sao? Anh một lần yêu một cô thôi à?”
“Thật mà. Anh tuân thủ chế độ một vợ một chồng đấy.”
Mấy ngày qua, Jake trung thành với bản tính của mình, đã tránh hết mọi câu hỏi liên quan đến chuyện đời tư. Macy đã từng gợi chuyện về gia đình, em trai, và về lễ thượng thọ của ông anh, nhưng Jake đều né như né đạn. Tuy nhiên Macy không vì thế mà thôi nã súng.
“Vậy anh từng chung tình với bao nhiêu cô rồi?”
“Vài cô thôi. À này, thường thì tiền boa của em…”
“Đừng đánh trống lảng nữa, anh Jake. Vài cô là bao nhiêu cơ?” cô hỏi tới.
Im lặng lớn dần, cuối cùng Macy nghe thấy anh thở dài hỏi. “Ý em là anh đã ngủ với bao nhiêu cô chứ gì?”
“Không. Em hỏi anh từng gắn bó với bao nhiêu người cơ.”
“Thế em xác định một mối quan hệ gắn bó theo tiêu chuẩn nào vậy?”
“Ngủ với họ có thể coi là một tiêu chuẩn đấy.” Cô bật cười.
“Anh cũng nghĩ thế.” Anh dựa hẳn lưng trên ghế và chuyển tư thế ngồi.
Cô nắm chặt vô lăng hơn. “Anh định không trả lời em chứ gì?”
“Không, anh chỉ đang đếm thôi.” Anh nhìn lảng sang kính chiếu hậu như thể muốn xem có xe của FBI đằng sau không.
Cô cũng liếc nhanh gương trước khi hỏi. “Nhiều đến mức ấy cơ à?”
“Em này, trong khi anh đang đếm, sao em không nói trước đi.”
Cô cứng người. “Nhưng em là người đặt ra câu hỏi cơ mà.”
“Đúng vậy. Nhưng em không thể ra những câu hỏi chính em cũng không trả lời được.”
Anh cũng hay làm thế đấy thôi. “Nếu em trả lời, anh có hứa sẽ nói cho em biết không đã?” Cô liếc xéo anh?
“Lời thề Hướng đạo đấy nhé.”
“Cứ cho là em hoang tưởng khi nghi ngờ anh đi, nhưng… anh đã từng là hướng đạo sinh chưa mà thề?”
“Anh có đủ bộ huân chương đây này. Khi nào mình đến nhà mẹ anh, em sẽ thấy ngay thôi.”
Tim Macy thắt lại. “Anh định đưa em đến nhà mẹ anh thật à?” Đấy có phải lời mời dự tiệc không nhỉ? Phải chăng anh vừa chợt quyết định cô là một phần trong gia đình hay sao?
Anh chăm chú nhìn cô. “Mẹ anh không khác thường lắm đâu. Thật ra thì, mẹ anh…”
“Em đâu có ghét mẹ anh. Chỉ là anh… từ hôm đó, anh không nhắc đến chuyện đi dự tiệc cả.”
“Thì giờ anh đang nói đến chuyện ấy đây. Tối nào đó tụi mình sẽ đến dùng bữa với mẹ.”
“Được thôi.” Tuy đây không phải lời mời dự tiệc, nhưng cũng là chút ý nghĩa gì đó.
“Sao đây?” anh hỏi. “Em yêu mấy người rồi, Macy?”
Cô trả lời ngay, không do dự. “Hai.”
“Hai ư?” anh lặp lại. “Em nói thật đi, chỉ có hai thôi sao?”
“Gì chứ? Anh cho rằng em lập dị vì em không hay ngủ lang, hay anh không tin em?”
“Đâu có, anh… Em này, tới giờ này em vẫn không ngủ với anh nên anh biết em không thích ngủ lang. Chỉ có điều anh tưởng em sẽ trả lời là năm hoặc sáu cơ.”
“À. Em lấy chồng suốt năm năm cơ mà.” Cô ngừng lời. “Thế đấy là con số của anh đấy à? Năm hay sáu thế?”
Anh day mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Có nhiều hơn số ấy một chút. Nhưng anh lớn tuổi hơn em mà.”
“Nhiều hơn là bao nhiêu nào?” Thấy anh không trả lời, cô nói tiếp, “Nếu anh không trả lời, em sẽ…”
“Khoảng mười sáu ấy. Hồi học đại học, anh có hơi quá đà.”
“Và anh chung thủy với cả mười sáu cô ư?” Macy vặc lại, cô nhớ đến câu tuyên bố của anh lúc nãy. Nỗi đau về sự lăng nhăng của Tom vẫn đang còn ám ảnh.
“Anh chưa từng lừa dối một cô nào. Và anh sẽ không bao giờ như thế.” Anh quay sang hỏi cô. “Có phải vì thế nên sau khi ly dị em không yêu ai? Em tưởng đàn ông trên đời đều giống Tom ư?”
“Không phải. Em chưa đến nỗi thiển cận thế. Em biết đàn ông không phải ai cũng giống Tom.” Cô im lặng giây lát. “Nhưng họ có thể giống ông ngoại em, giống bố em, hay giống Billy. Với lại, thiếu gì người giống cả ông Prack nữa.” Macy chặc lưỡi, nghĩ đến thật khá nực cười. Nhưng Jake lại chẳng cười, nên tự nhiên cô cũng không thích nói đùa nữa. “Mình nên quay về thôi.”
Họ lái xe quay lại tiệm Papa’s Pizza trong im lặng, xe của FBI vẫn theo sát đằng sau. Sự lóng ngóng vì đã trưng ra rành rành những nỗi sợ hãi của mình làm Macy vội và với tay mở cửa xe ngay sau khi dừng bánh.
Jake nắm cánh tay cô. “Tom lừa dối em. Billy làm em thất vọng. Bố em bỏ rơi em. Vậy ông ngoại em đã làm gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.