Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 18:




"Em đi với anh thế quái nào được." Jake đặt tay lên vai Macy và lo lắng nhìn máu nhỏ giọt xuống trán cô. "Em lại bị chảy máu nữa kìa."
"Nó là em em cơ mà. Quần áo em đâu rồi." Cô nhìn quanh phòng bệnh chật hẹp.
"Em cần phải được khâu vết thương. Họ phải chụp X-quang nữa. Em nằm xuống đi nào," Jake sốt ruột.
Có tiếng người từ hành lang vọng vào. "Con gái tôi đâu rồi?" Theo sau là tiếng sụt sịt. "Tôi muốn gặp con tôi."
Jake quay ra cửa đúng lúc bà Faye Moore bước vào. Hai mắt bà ướt mèm. Mascara nhem nhuốc khắp mặt bà, còn tóc bà thì... thôi chết rồi! Tóc bà biến thành một màu tía kì khôi.
"Mẹ ơi, đi lấy quần áo cho con," Macy gắt.
Bà ngoại nàng cũng xông vào phòng. "Ơn Chúa con không sao," bà nói.
Macy, mắt trừng trừng nhìn viên cảnh sát liên bang, đẩy mình trượt khỏi giường. "Tôi sẽ đi."
Mắt Jake, đồng hành với ánh mắt của hai nam giới trong phòng, cùng nhìn xuống cặp mông trần tròn căng của cô. Jake vội kéo tấm chăn mỏng manh quấn quanh người cho Macy. "Quay trở lại giường."
"Tôi sẽ đi!" Macy rít lên. "Nó sẽ nghe lời em."
"Đi đâu cơ?" Mẹ cô hỏi.
Đặc vụ James vẫn tiếp tục nói chuyện qua điện thoại di động. "Bởi vì chúng tôi đã dò ra hắn theo đường dây điện thoại bàn trong nhà đó." Anh ngừng lại. "Mẹ kiếp! Nhưng hắn vẫn quanh quẩn đâu đó thôi. Đi tìm hắn ngay đi." Tay FBI bực dọc cúp máy. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh. "Hắn không có đấy. Điện thoại cũng mất rồi. Chắc là hắn đã mang điện thoại theo luôn."
"Đang có chuyện gì thế?" Ngoại ngạc nhiên.
Một giọt máu từ trán Macy nhỏ xuống mũi giày Jake. Anh không còn bình tĩnh được nữa, bế thốc cô lên và đặt cô nằm trên giường bệnh.
*************
Billy ném điện thoại bàn nhà bà ngoại xuống sàn xe. Macy không sao. Chẳng hiểu sao cậu lại thấy tin tưởng vào lời của Jake Baldwin khi anh bảo thế. Nhưng Macy còn bình an vô sự được bao lâu nữa chứ. Tanks sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hắn sẽ làm lại nữa thôi. Và biết đâu lần sau hắn sẽ thành công.
Từ từ lái xe quành sang khúc cua, Billy cho tay vào túi kiểm tra xem tấm thẻ căn cước giả còn ở chỗ cũ không. Cảm nhận được tấm nhựa dẻo hình chữ nhật ấy cũng chẳng giúp được gì cho con tim đang đập dồn. Cậu chạy xe ra khỏi khu phố gắn liền với thời thơ ấu. Billy nghe tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại. Khát khao muốn được đạp hết ga đang trỗi dậy cồn cào ruột gan cậu. Cậu phải cưỡng lại thôi. Giờ không phải lúc để mất tự chủ.
Mắt vẫn nhìn thẳng con đường trước mặt, cậu vừa lái xe vừa điểm qua những việc cần làm. Đến quán bar Girls Galore. Nói chuyện với Jamie Clay. Tìm Tanks. Và giết hắn.
************
Macy mở bừng mắt và nhìn thấy Jake đang đứng sát bên, vuốt vuốt những lọn tóc xòa xuống trước trán cô. Anh cúi xuống. Lúc đầu cô tưởng anh sắp hôn mình, nhưng rồi cô mơ hồ nhớ lại vài giây ngay sau khi xảy ra tại nạn, nghĩ đến việc nếu chết đi là đồng nghĩa với chuyện hối tiếc nhiều điều.
Anh cúi xuống xem xét kĩ vết thương vừa được khâu của cô. "Chắc em sẽ bị một vết sẹo nhỏ, nhưng..."
"Chán thật! Thế là đi tong nghiệp người mẫu của em rồi," cô vờ cằn nhằn. Tấm chăn tuột khỏi vai cô và Macy vội kéo mép chăn lên tận cổ, cô ý thức được rằng trên người mình giờ chỉ có mỗi mảnh áo choàng xẻ lưng của bệnh viện.
Anh mỉm cười. "Anh đang định nói là sẹo lẫn vào chân tóc của em nên sẽ không bị lộ ra ngoài đâu."
Macy ngọ nguậy. "Có thêm tin gì về Billy không anh?"
"Không em à." Ánh mắt anh lại nhìn xuống vai cô, rồi thật nhẹ nhàng, anh đưa tay đẩy áo cô lên lại. Cổ áo đã lại vừa tụt xuống.
Cô thở dài và bực bội kéo chiếc chăn mỏng dính lên tận cằm. Tại sao Billy trở về nhà bà ngoại? Tại sao mỗi khi cô nhuộm tóc cho ai, tóc họ lại biến thành màu tía? Bấy nhiêu câu hỏi nhảy nhót trong tâm trí khiến cô phải chóng mặt. Hay đấy là do cơn choáng não?
"Họ đã trả kết quả chụp phim X-quang chưa vậy?" Cô hỏi, những muốn được ra về và được cảm thấy ít phải trần trụi hơn. Bớt mong manh hơn. Trời ạ, hôm nay có người vừa định bắn vào cô cơ mà. Cô nhìn quanh quất tìm quần áo. "Có người đã trộm lấy đồ lót của em rồi ư?"
"Anh đoán lúc này bác sĩ đang xem xét tỉ mỉ."
Cô quay lại sửng sốt nhìn Baldwin. "Xem đồ lót của em ư?"
Anh bật cười. "Anh đang nói đến phim chụp X-quang kìa." Anh kéo ghế tựa lại gần và ngồi xuống cạnh cô. Sự nghiêm túc nhanh chóng thay thế vẻ tinh nghịch trong ánh mắt anh. "Em đã không phóng xe vượt đèn đỏ. Khi xe anh húc vào đuôi xe em, xe em đang đứng yên."
"Nếu lúc đó xe em không di chuyển, thì là do em đang chuẩn bị di chuyển." Cô nhìn lảng đi. Câu này không hoàn toàn là dối trá. Cô đã có nghĩ đến chuyện vượt đèn đỏ, chẳng qua không đủ nhanh nhẹn để thực hiện ý định ấy mà thôi.
Không gian im lặng trở nên quá lớn cho căn phòng bệnh bé như tủ áo, và lồng ngực cô quá nhỏ để chứa đựng bao cảm xúc giằng xé đang ồ ạt dâng lên. Cô đang bắt đầu quá đỗi yêu mến Baldwin mất rồi.
Anh thở dài. "Anh nhìn thấy khẩu súng và dường như cách ấy là lựa chọn duy nhất."
Cô nhắm nghiền mắt, nhớ lại lúc mình nhìn thấy khẩu súng, cảm giác được xe mình lao nhanh lên phía trước, rồi một tiếng "bốp" rõ to. Nhìn thấy chiếc quan tài đập mạnh vào thanh giảm xóc ở đầu xe. Cô đã cán qua một người đã chết. Thật tội lỗi quá đi.
"Hay mình đừng nói đến chuyện ấy nữa nhé?"
"Đồng ý. Anh chỉ... anh không cố tình làm em bị thương đâu." Anh chạm vào tay cô.
"Anh đang xin lỗi vì đã cứu mạng em đấy à?"
"Không, anh đang xin lỗi vì em đã bị thương do hành động quá vụng về của anh trong lúc anh cố cứu lấy mạng em. Có thể nói suýt chút nữa chính tay anh đã đẩy em vào chỗ chết."
Chuông di động của anh reo lên, Jake nhanh nhẹn rút điện thoại ra khỏi túi. "Tôi nghe đây." Anh đưa mắt nhìn cô. "Chào cậu... Mark." Anh nói tên đồng sự như thể anh cố tình muốn cho cô biết ai vừa gọi tới.
Chu đáo, lịch lãm, đẹp trai, có khiếu hài hước, và...
"Thật à?" Anh nhìn lảng đi. "Cảm ơn cậu nhé."
"Chuyện gì thế?" cô hỏi ngay sau khi anh cúp máy.
Đôi mắt xanh thẫm của anh nhìn vào mắt cô khi anh nhét điện thoại lại vào túi. "Chẳng có gì."
"Đừng có 'chẳng gì' với em. Lại có chuyện gì rồi?" Cô ngồi dậy khiến cổ áo choàng bệnh viện lại trễ xuống thấp thoáng khoe ra vun ngực cô. Anh nhướn mày và ngập ngừng trả lời.
"Người thu dọn xe hỏng từ vụ tai nạn nói rằng họ đánh giá xe của em đã hỏng hoàn toàn."
Cô chăm chú nhìn anh đang cố làm mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Anh có cố tỉnh bơ cũng không đạt. "Còn gì nữa nào?"
"Họ đã tìm được viên đạn đã bắn vào em. Viên đạn găm vào chỗ tựa đầu trên ghế em ngồi lúc lái xe. Cỡ đạn ấy trùng với viên đạn bắn bị thương viên quản giáo."
"Ngay trên chỗ tựa đầu ư?" Cô hốt hoảng kêu lên. Viên đạn chỉ còn vài phân là đã bắn nát óc cô rồi. "Anh thật đã cứu lấy mạng em."
Anh cười láu lỉnh và Macy phải công nhận kiểu cười ấy rất hợp với anh. Anh nháy mắt và kéo cổ áo cô lên che kín ngực. "Vậy em sẽ thưởng gì cho anh đây?"
Cô mệt mỏi nằm vật xuống giường. "Thế nếu lần sau anh chọc giận em, em sẽ kiềm chế và không đá vào hạ bộ anh thì sao nhỉ?"
Tiếng tặc lưỡi của anh vang khắp phòng, quá thân mật gần gũi làm Macy thấy không thoải mái. "Thế cũng tốt nhưng anh muốn nhiều hơn thế." Anh hạ thấp giọng nói nhỏ. "Hay là một cái nhìn thoáng qua phần sau của cái áo đó vậy?"
Cô quấn chăn kín mình. "Anh đừng có mơ."
"Nói đến mơ thì anh còn mơ em thậm chí không mặc cả áo bệnh nhân đâu nhé. Anh thích cái áo ngực màu xanh biển của em hơn kìa."
Cô moi óc tìm cách đối đáp, nhưng chắc miệng lưỡi cô đã bị ảnh hưởng ít nhiều sau cú đập đầu vừa rồi. Không biết làm gì, cô co chân lên rồi lại duỗi chân ra - và thấy nhớ sự hiện diện của quần lót.
"Bà và mẹ về chưa anh?"
"Chưa, hai người đang chờ đến khi em được xuất viện. Anh nghĩ mẹ em đang bận lên kế hoạch trả thù anh đấy."
"Mẹ đâu thể nào trách anh trong chuyện này được!"
Jake đau khổ lắc đầu. "Không phải chuyện này. Bà kết tội anh vì đã làm hỏng tóc của bà kìa."
"Ô ra là chuyện đó." Macy ngả đầu lên gối. "Ừ thì, lúc trước mẹ đã cảnh báo anh rồi."
*********
Billy ngồi tại một bàn trong quá bar Girls Galore đưa mắt nhìn quanh khung cảnh mờ mờ tối, tìm kiếm lấy Tanks và chờ xem Jamie Clay có đi lại chỗ mình không. Cậu đã đòi cô ta phục vụ. Cho đến giờ, chưa ai biết hiện giờ cô ta đứng ở đâu nhưng ai cũng khẳng định Jamie đã đến quán rồi.
Ánh mắt cậu đảo quanh. Cậu để ý đến những thân hình gần như lõa lồ của các cô gái làm việc cho quán, nhưng trên hết cậu lại chú ý đến kiểu cười cầu tài của họ. Nụ cười căng thẳng. Gượng gạo. Chẳng nụ cười nào là chân phương. Kiểu như vẻ mặt của những người trong tù. Phải đây cũng là nơi tương tự cho mấy cô này? Là một nhà tù ấy?
Một cô hầu bàn tóc đỏ, váy ngắn đến ngang mông và cổ áo khoét sâu đến ngực, đặt đồ uống trước mặt cậu. "Anh vừa gọi lon Coca à?" Nụ cười cô này còn gượng gạo gấp bội.
"Ừ." Billy quăng ra tờ năm đô la. "Khỏi phải thối."
"Em nghe nói anh đang kiếm Jamie?" Cô ta chăm chú nhìn cậu.
"Em là Jamie à?"
"Cũng còn tùy." Cô gái ôm chiếc khay vào ngực. "Anh muốn gì?"
"Muốn nói chuyện." Billy để ý thấy cánh tay cô này đầy vết bầm. Do Tanks gây ra chăng?
"Anh là cảnh sát à?" cô ta hỏi.
Không, tôi là tù vượt ngục. "Chẳng hề."
Chắc chắn cô gái không tin cậu. "Tôi đã khai hết những gì tôi biết với các anh rồi còn đâu." Đôi mắt xanh lục của cô long lanh nước, nhưng chẳng như nụ cười, những giọt nước mắt này trông lại thành thật. Cô gái chớp mắt, và Billy còn thấy một thứ cảm xúc khác trong mắt cô. Nỗi sợ hãi. "Tôi không biết ai đã giết Mike. Đêm qua, tôi đã nói rồi cơ mà."
Mike là ai thế nhỉ? Cái chết của anh ta có liên quan gì chăng? Billy quyết định được ăn cả ngã về không. "Tôi không phải là cảnh sát. Tôi đang tìm David Tanks."
Tròng mắt cô gái mở lớn. "Anh là ai thế?"
“Lâu nay cô có thấy hắn không?" Billy hỏi lại.
"Tôi chẳng thấy cứt gì cả!"
Cô gái quay lưng định đi nhưng Billy đã cố nắm lấy cổ tay cô, dẫu nắm không chặt lắm. Billy không cho rằng bạo lực với phụ nữ là việc nên làm. Cậu không bao giờ muốn giống bố mình.
"Jamie này, làm ơn. Tôi..." Thốt nhiên cậu hiểu ra. "Chính Tanks đã cứa cổ Mike phải không?"
Cô gái vùng tay ra. "Buông ra nếu không tôi hét lên bây giờ."
"Tanks cũng đe dọa sẽ làm hại người thân của tôi nữa."
Cô hầu bàn ưỡn thẳng vai. "Đó không phải việc của tôi."
"Cô đã thấy hắn làm gì Mike rồi đấy. Không lẽ cô cũng muốn thấy hắn làm chuyện này với người khác nữa sao? Chỉ việc nói cho tôi biết Tanks đang ở chỗ nào thôi mà."
"Để rồi sau đó hắn sẽ hại tôi ư? Anh tưởng tôi điên chắc?"
"Không. Nhưng cô đang lo sợ. Cả hai chúng ta đều biết hắn tàn bạo đến mức nào. Cứ nói cho tôi biết đi, rồi tôi sẽ bảo đảm hắn không còn hại ai được nữa."
***
"Anh sẽ đưa em về nhà anh," Jake vừa tuyên bố vừa thu dọn đồ đạc cho Macy.
"Không được," đặc vụ James, chỉ huy Lực lượng Phòng chống Bạo lực vùng Gulf Coast, cùng Macy đồng thanh phản đối.
Jake ngoái lại nhìn và thấy hai đặc vụ vừa bước vào phòng. "Tanks đã biết nhà Macy rồi."
"Em sẽ không để hắn dọa bọn em biến khỏi nhà mình." Macy cằn nhằn.
"Người của tôi sẽ theo dõi," Jame khẳng định. "Sẽ an toàn thôi."
Jake nổi giận đùng đùng. "Anh đang cố dùng cô ấy làm mồi nhử," anh cáo buộc. Ánh mắt anh quay sang Macy. "Bọn họ đang lợi dụng em đấy."
Đặc vụ James lên tiếng. "Anh sẽ ở đó. Người của tôi sẽ ở đó. Nếu tên Tanks dám bén mảng đến gần Macy Tucker, chúng ta sẽ tóm hắn ngay. Sẽ chẳng ai bị thương, và như thế ta sẽ phá xong vụ án."
"Tôi muốn hắn sa lưới pháp luật," Macy đồng tình. "Nếu tôi đi lánh nạn chẳng khác nào là hắn đã thắng."
Jake thở dài thườn thượt. "Nếu em ở nhà..."
"Họ sẽ bắt được Tanks," Macy ngắt lời anh.
Jake quay sang nói với James. "Tôi không..."
"Im nào!" Đặc vụ FBI nheo mắt cau có nhìn Jake. "Cô ấy muốn ở nhà đấy anh Baldwin. Thôi đi!" Nói xong James cùng người của mình đùng đùng bước ra.
Jake đăm đăm nhìn Macy. "Anh không thích chuyện này."
"Xin chào mừng đến thế giới của em, " Macy đáp. Cô nằm vật xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.