Chương 8. Có người Đồng Hành. Ta Mới Trúc Cơ Ngươi Bảo Ta Đánh Giải!
Hoàng Hạo Thiên đứng trước cổng Hoàng gia, hít một hơi thật sâu.
“Năm năm trời, cuối cùng ta cũng thoát khỏi cái ổ cường giả này. Hai năm bị cấm túc thực sự khiến ta bị tụt hậu lại quá nhiều!”
Hệ thống: [Ký chủ, chứ không phải ngươi làm biếng à! Từ bây giờ trở đi không ai bảo kê ngươi nữa.]
Hắn rùng mình.
“C·hết thật! Nếu vậy ta phải cẩn thận hơn!”
Vừa dứt lời, hắn bước xuống bậc thang thì ngay lập tức nghe thấy tiếng hét thảm thiết phía trước.
Một cô gái mặc y phục màu xanh nhạt đang bị một t·ên c·ướp mặt đầy sẹo chặn đường.
“Giao hết tiền bạc ra đây! Không thì đừng trách đại gia ta ra tay độc ác!”
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Ngươi vừa rời nhà đã gặp cơ hội hành hiệp trượng nghĩa! Có muốn giúp không?]
Hoàng Hạo Thiên: “Có phần thưởng không?”
Hệ thống: [Có! Nhưng là ngươi phải thắng mới được!]
Hắn đảo mắt nhìn t·ên c·ướp.
Luyện Khí Nhất Trọng.
Hắn nhìn lại tu vi của mình.
Trúc Cơ Hậu Kỳ.
“…Tên này không đáng sợ lắm, có thể đánh!”
Hệ thống: [Tự tin lắm! Nhưng lỡ như hắn có đồng bọn thì sao?]
Hắn khựng lại. “Ờm… hình như ta quên tính đến chuyện đó.”
Nhưng đã quá muộn! Cô gái b·ị c·ướp đe dọa đã hét lên:
“Vị đại hiệp kia! Xin cứu ta!”
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi vừa bị nhận định là đại hiệp!]
Hoàng Hạo Thiên: “Khốn kiếp! Ta chỉ là người qua đường thôi mà!”
Tên c·ướp nheo mắt nhìn hắn, rồi cười lạnh. “Một tên nhãi ranh cũng dám xen vào chuyện của đại gia ta?”
Hắn giơ quyền, lao đến đấm thẳng vào mặt Hoàng Hạo Thiên.
Bốp!
Hệ thống: [Ký chủ bị đấm trúng! HP giảm 5 điểm!]
Hắn ôm mặt, nghiến răng. “Khốn nạn! Dám đánh ta? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”
Hệ thống: [Gợi ý! Đánh vào hạ bộ hắn!]
Hoàng Hạo Thiên: “Ngươi thật là vô sỉ!”
Hệ thống: [Học từ ngươi đấy!]
Hắn không do dự nữa, tung một cước ngay chỗ hiểm của t·ên c·ướp.
Bốp!
“Á!!!!”
Tên c·ướp ôm chỗ đó, mặt vặn vẹo như biến thành ngũ sắc cầu vồng.
Hệ thống: [Tuyệt chiêu ‘Hạ Bộ Pháo Kích’ hiệu quả 100%! Ký chủ, ngươi đúng là thiên tài!]
Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy khâm phục. “Đại hiệp thật lợi hại!”
Hoàng Hạo Thiên phất tay, ra vẻ chính nghĩa. “Chuyện nhỏ! Chỉ là nghĩa vụ của một vị đại hiệp mà thôi!”
Hệ thống: [Hình tượng ‘Vị Đại Hiệp Vô Sỉ’ đã hoàn thành 50%!]
Nhưng khi hắn đang định rời đi thì mười t·ên c·ướp khác xuất hiện, bao vây hắn.
“Dám đánh huynh đệ của ta? Ngươi c·hết chắc rồi!”
Hoàng Hạo Thiên: “…Ta có thể thu hồi lời vừa nói không?”
Hệ thống: [Không kịp nữa, chạy ngay đi!]
Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: “Cô gái kia! Mau tự bảo vệ mình đi nhé! Ta còn phải bảo vệ tính mạng nữa!”
Cô gái sững sờ. “…Hả?”
Bọn c·ướp gầm lên, đuổi theo hắn.
Hệ thống: [Ký chủ! Chúng đang đuổi sát! Phải tìm cách chạy thoát!]
Hoàng Hạo Thiên vừa chạy vừa thở hồng hộc. “Ngươi tưởng ta không biết sao?! Nhưng ta chạy mãi thế này cũng không ổn!”
Hệ thống: [Đồng ý! Nhưng đừng lo! Ta có tuyệt chiêu t·ẩu t·hoát dành riêng cho ngươi!]
Hắn sáng mắt. “Tuyệt chiêu gì?”
Hệ thống: [Tuyệt Kỹ Giả C·hết!]
“…Ngươi đùa à?!”
Hệ thống: [Tin hay không tùy ngươi! Nhưng đây là cách duy nhất!]
Không còn lựa chọn nào khác, hắn lập tức té xuống đất, giả vờ co giật.
Bọn c·ướp phanh lại, nhìn nhau.
“Chuyện gì vậy?”
Một tên nhíu mày. “Hắn… có phải bị trúng độc không?”
Tên đầu lĩnh chần chừ. “Hừm… nghe nói có một loại bệnh kỳ lạ, càng b·ị đ·ánh càng co giật, đến khi c·hết mới dừng lại…”
Tên khác hốt hoảng. “Vậy… vậy có phải hắn sắp c·hết rồi không?”
Hệ thống: [Bọn c·ướp ngu quá! Ký chủ, tiếp tục diễn đi!]
Hắn lập tức giật mạnh hơn, miệng sùi bọt mép.
Tên đầu lĩnh hoảng hồn. “Chạy mau! Kẻo bệnh lây sang chúng ta!”
Thế là bọn c·ướp tự động bỏ chạy.
Hoàng Hạo Thiên: “…Chuyện này mà cũng hiệu quả à?”
Hệ thống: [‘Tuyệt Kỹ Giả C·hết’ tăng lên cấp 2! Lần sau có thể giả c·hết trong vòng ba phút mà không bị phát hiện!]
Hắn bò dậy, phủi bụi. “Khốn kiếp, ta không muốn luyện kỹ năng này đâu!”
Sau khi cắt đuôi bọn c·ướp, Hoàng Hạo Thiên đến được một thị trấn nhỏ.
Vừa bước vào quán trọ, hắn nhìn thấy một người thanh niên mặc áo bào trắng, cầm quạt xếp, dáng vẻ phong lưu đang ngồi nhâm nhi trà.
Thanh niên nhìn hắn, ánh mắt lóe lên. “Vị huynh đài này, ta có cảm giác ngươi là người có vận mệnh phi thường!”
Hệ thống: [Cảnh báo! Phát hiện nhân vật ‘Hồng Nhan Tri Kỷ’ tiềm năng!]
Hoàng Hạo Thiên: “Hả? Không phải là nữ sao?!”
Hệ thống: [Xin lỗi, lỗi hệ thống. Đây là ‘Tri Kỷ Phiêu Lưu’!]
Thanh niên bật cười. “Ta là Bạch Ngọc Phong, một kẻ thích phiêu lưu và tìm hiểu những điều kỳ thú. Ngươi trông có vẻ thú vị, muốn đồng hành không?”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Được thôi! Nhưng ta cảnh báo trước, ta là một người khiêm tốn, thật thà nên người đừng vấy bẩn tâm hồn ta!”
Bạch Ngọc Phong cười lớn. “Càng hay! Ta cũng thế”
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Ngươi vừa tìm được đồng bọn!]
___
Sáng hôm sau, Hoàng Hạo Thiên và Bạch Ngọc Phong rời khỏi quán trọ.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: “Hai vị công tử, có muốn tham gia cuộc thi đấu võ không?”
Hệ thống: [Ký chủ! Đây là cơ hội để ngươi nổi danh!]
Hoàng Hạo Thiên: “Nhưng ta chỉ muốn lặng lẽ hành tẩu giang hồ thôi mà!”
Hệ thống: [Ngươi nghĩ ngươi có thể lặng lẽ với tính cách này sao?!]
Hắn câm nín. “Cũng đúng…”
Bạch Ngọc Phong vỗ vai hắn. “Tham gia đi! Có thể kiếm được giải thưởng!”
Hoàng Hạo Thiên nheo mắt nhìn bảng thông báo:
"Cuộc thi đấu võ tại Thiên Vũ Thành – Người thắng sẽ nhận được 10 vạn linh thạch cùng một kiện Thiên Khí!"
Hệ thống: [Ký chủ, đây là cơ hội hiếm có! Nếu thắng, ngươi sẽ có 10 vạn linh thạch và một món Thiên Khí, quá thơm!]
Hoàng Hạo Thiên nuốt nước bọt. "Ngươi nói đúng! Nhưng ta mới chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ, liệu có đấu nổi không?"
Hệ thống: [Tùy thuộc vào độ vô sỉ của ngươi!]
Hắn trầm ngâm rồi cười nhếch mép. “Được! Đã vậy thì tham gia thử xem!”
Bạch Ngọc Phong cũng hứng thú. “Ta cũng sẽ tham gia! Xem xem ai thắng ai thua!”
Hai người nhanh chóng ghi danh và tiến vào đấu trường.
Vòng Loại – Chiến Đấu Không Hồi Kết!
Cuộc thi có hơn 300 người tham gia. Vòng đầu tiên là một trận hỗn chiến, chỉ có 50 người sống sót mới được đi tiếp.
Khi trọng tài ra lệnh bắt đầu, mọi người lập tức lao vào chém g·iết.
Hoàng Hạo Thiên thầm nghĩ: "Mình không nên đấu trực diện! Hệ thống, có cách nào lách luật không?"
Hệ thống: [Dễ thôi! Dùng ‘Tuyệt Kỹ Giả C·hết’ để tránh bị công kích!]
Hắn liền ngã xuống đất, giả vờ bị trúng đòn.
"Á! Ta b·ị đ·ánh trúng rồi! Ai đó cứu ta với!"
Những kẻ xung quanh không để ý hắn nữa, tiếp tục lao vào đánh nhau.
Hắn nằm đó chờ đợi, đến khi số lượng người giảm xuống còn 55 người, hắn mới lặng lẽ bò dậy, đá bay năm tên yếu nhất ra ngoài võ đài.
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Ngươi đã lọt vào top 50 mà không tốn chút sức lực nào!]
Hoàng Hạo Thiên vỗ ngực tự hào. “Vô sỉ đúng là một kỹ năng siêu cấp!”
Ở vòng này, đấu thủ được chia thành cặp đấu 1vs1, ai thắng sẽ vào top 25.
Đối thủ của Hoàng Hạo Thiên là Một Hán tử cường tráng – Kim Đan Hậu Kỳ.
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi gặp đối thủ quá mạnh rồi!]
Hắn nuốt nước bọt. “Thế này thì đánh sao?”
Hệ thống: [Hãy dùng ‘Ám Chiêu’!]
Hắn liền nắm lấy một vốc cát, chờ đợi cơ hội.
Khi hán tử kia lao đến, hắn bất ngờ hô lớn: "Nhìn kìa! Một mỹ nữ ngực khủng!"
Hán tử giật mình quay đầu lại. “Ở đâu?!”
Ngay lúc đó, Hoàng Hạo Thiên ném thẳng cát vào mắt đối thủ, sau đó tung một cú hạ bộ pháo kích!
Bốp!
"ÁÁÁÁ!!!!"
Hán tử ôm chỗ hiểm, gục xuống.
Trọng tài há hốc mồm, không thể tin nổi.
"Người chiến thắng: Hoàng Hạo Thiên!"
Hệ thống: [Vô sỉ chiến thắng! Ký chủ, ngươi đúng là thiên tài đánh lén!]
Khán giả: "......"
Sau khi thắng trận đầu, Hoàng Hạo Thiên bước vào top 25. Nhưng bây giờ, đối thủ càng lúc càng mạnh hơn.
Bạch Ngọc Phong cũng dễ dàng thắng trận đấu của mình, sau đó khoanh tay nhìn hắn.
“Tiểu Thiên, ngươi có nghĩ đến chuyện nếu gặp ta trong trận chung kết thì sẽ đấu thế nào không?”
Hắn nhún vai. “Dễ thôi! Ta sẽ… chạy!”
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi quá thực tế!]
Nhưng khi danh sách trận đấu tiếp theo xuất hiện, hắn xanh mặt.
Đối thủ của hắn là Đông Phương Liễu – Nguyên Anh Trung Kì thiên tài của Đông Phương gia!
Hệ thống: [Nguy rồi! Hắn mạnh gấp đôi ngươi đấy!]
Hoàng Hạo Thiên cắn răng. “Ta có kế hoạch!”
____
Khi trận đấu bắt đầu, Đông Phương Liễu vừa xuất chiêu, hắn đã quay đầu bỏ chạy.
Khán giả: "???"
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi đang làm gì vậy?!]
Hắn hét lên: “Chiến thuật của ta là để đối thủ tự kiệt sức!”
Đông Phương Liễu tức giận, đuổi theo hắn khắp võ đài.
Sau mười phút chạy vòng vòng, Đông Phương Liễu bắt đầu thở dốc.
Hệ thống: [Cơ hội đến rồi! Dùng ‘Hạ Bộ Pháo Kích’!]
Hắn quay lại, tung một cú đá chí mạng!
Bốp!
Đông Phương Liễu gục xuống ngay lập tức.
Trọng tài há hốc mồm. “Ngươi… lại thắng nữa rồi?!”
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Ngươi đã lọt vào top 12!]
____
Chỉ còn 12 người! Nếu thắng trận này, hắn sẽ vào bán kết!
Nhưng khi hắn nhìn danh sách đối thủ, hắn xám mặt.
"Bạch Ngọc Phong vs Hoàng Hạo Thiên."
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi phải đối đầu với đồng bọn rồi!]
Hắn quay sang Bạch Ngọc Phong. “Ngọc Phong, hay là chúng ta hòa nhé?”
Bạch Ngọc Phong cười gian. “Không được! Ta muốn thắng danh chính ngôn thuận!”
Hệ thống: [Đối thủ không chịu nhường, ký chủ phải dùng chiến thuật khác!]
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có một bí mật có thể giúp ngươi tu luyện nhanh hơn!"
Bạch Ngọc Phong nheo mắt. “Thật sao? Bí mật gì?”
“Ngươi hãy lại gần, ta nói nhỏ cho ngươi nghe.”
Bạch Ngọc Phong nghi ngờ nhưng vẫn tiến lại gần.
Ngay khi đến sát tai hắn, Hoàng Hạo Thiên tung cú Hạ Bộ Pháo Kích ngay lập tức!
BỐP!
"ÁÁÁÁ!!!!"
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Ngươi đã lọt vào top 6 bằng một cú đá vô sỉ!]
Khán giả: "......"
Bạch Ngọc Phong ôm chỗ đau, nhìn hắn đầy phẫn nộ. “Ngươi… quá vô sỉ!”
Hắn vỗ vai hắn. “Ngươi nói đúng! Nhưng thắng là được!”
Hệ thống: [Vô sỉ đệ nhất thiên hạ, không ai sánh bằng!]
Bạch Ngọc Phong: “Ta thề! Nếu có lần sau, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Hoàng Hạo Thiên cười to, nhìn về phía trước.
Hắn đã tiến vào bán kết – nơi những cao thủ thực sự đang chờ đợi!