Bắt Đầu Xuất Sinh, Ta Cố Gắng Đến Vô Địch

Chương 7: . Ra Ngoài




Chương 7. Ra Ngoài
Sau khi thoát khỏi cơn thịnh nộ của mẫu thân, Hoàng Hạo Thiên nằm bẹp trên giường, toàn thân không còn chút sức lực.
Hắn thở dài:
“Không được! Nếu còn ở lại Hoàng gia, ta sớm muộn gì cũng bị hành đến tàn phế! Nhất định phải bỏ trốn!”
Hệ thống ngay lập tức phụ họa:
[Ký chủ nói rất đúng! Ngươi càng ở lâu, tỷ tỷ và mẫu thân càng có cơ hội chỉnh c·hết ngươi! Bỏ trốn là quyết định sáng suốt nhất!]
Hắn nheo mắt suy nghĩ. Vấn đề là… trốn bằng cách nào?
Kế hoạch A: Trèo tường chạy trốn
Hoàng Hạo Thiên lén lút bò ra khỏi phòng, nhìn về phía bức tường cao ngất của Hoàng gia.
Hắn hít sâu một hơi, bật người nhảy lên—
Keng!
Một rào chắn trận pháp lóe sáng, bắn hắn ngược trở lại.
“Phụt!”
Hoàng Hạo Thiên nằm sõng soài trên đất, mắt mũi tối sầm.
Hệ thống: [Ngu ngốc! Ngươi nghĩ Hoàng gia không có trận pháp hộ gia sao?]
“Câm miệng! Ta chỉ thử thôi mà!”
Kế hoạch B: Giả dạng làm người hầu
Hoàng Hạo Thiên nhanh chóng lẻn vào kho trang phục, tìm một bộ quần áo của hạ nhân rồi mặc vào.
Hắn soi gương, gật gù:
“Tuyệt! Với bộ dạng này, ta chắc chắn có thể trà trộn ra ngoài!”
Hệ thống: [Ký chủ, ta cảm thấy hơi sai sai…]
“Ngươi không biết cái gì cả! Đây chính là nghệ thuật trốn thoát!”
Hắn hiên ngang bước ra ngoài, hòa vào dòng người hầu đang bận rộn.
Nhưng chưa đi được bao xa, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ngươi là ai?”
Hoàng Hạo Thiên cứng đờ, từ từ quay đầu lại.
Trước mặt hắn là… đại tổng quản Hoàng gia!
Lão già này đã hầu hạ Hoàng gia hơn trăm năm, có đôi mắt cú vọ, bất cứ ai lạ mặt đều không thể qua mắt lão!
Hệ thống: [Cảnh báo! Cảnh báo! Nguy cơ bị phát hiện lên đến 95%! Ký chủ nhanh chóng nghĩ cách thoát thân!]
Hoàng Hạo Thiên lập tức rưng rưng nước mắt, bày ra vẻ mặt đáng thương nhất:

“Đại tổng quản! Tiểu nhân mới đến làm việc! Nhà tiểu nhân nghèo khổ, mới xin vào Hoàng gia, mong lão nhân gia thương tình…”
Đại tổng quản híp mắt quan sát, bỗng gật đầu:
“À, ra vậy. Ta thấy ngươi có chút quen quen… Nhưng thôi, không quan trọng.”
Hoàng Hạo Thiên thầm thở phào.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, đại tổng quản lại nói:
“Ngươi là người mới, vậy đi dọn nhà xí đi!”
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Ngươi vừa đổi nghề thành người dọn nhà xí Hoàng gia!]
“CMN! Hệ thống, đây là số phận mà ngươi nói ta phải chấp nhận sao?”
[Ký chủ, ngươi có hai lựa chọn: Một, ngoan ngoãn dọn nhà xí; Hai, chạy trốn rồi bị tổng quản báo lên mẫu thân ngươi!]
“…Được rồi, dọn thì dọn!”
Kế hoạch C: Giả c·hết
Sau khi dọn xong, Hoàng Hạo Thiên chịu không nổi nữa, quyết định dùng đến chiêu cuối: Giả c·hết thoát thân!
Hắn chạy đến vườn hoa, tìm một chỗ khuất, sau đó cắn chặt răng, tự đánh mình một chưởng cho mặt mũi tím tái.
Sau đó hắn nằm lăn ra, bất động.
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi đúng là thiên tài trong việc vô sỉ!]
Chưa đầy nửa canh giờ sau, một nhóm hạ nhân đi ngang qua.
“A! Tiểu thiếu gia bị ngất xỉu rồi!”
“Gọi đại phu nhanh lên!”
Hoàng Hạo Thiên cứng đờ.
Khoan! Sai rồi!
Nhưng đã quá muộn.
Chưa đầy mười phút sau, Trần Tuyết Yên xuất hiện, sắc mặt đầy lo lắng.
“Mau xem thử con ta bị gì!”
Hệ thống: [Ký chủ, lần này ngươi c·hết chắc!]
Mấy vị đại phu nhanh chóng bắt mạch, sau đó bẩm báo:
“Phu nhân yên tâm! Tiểu thiếu gia chỉ bị kiệt sức!”
Trần Tuyết Yên thở phào, nhưng ngay sau đó, ánh mắt bà trở nên sắc bén.
“Hạo Thiên, con giải thích xem, tại sao giữa ban ngày ban mặt lại nằm lăn ra đây?”
Hắn vội mở mắt, nặn ra vẻ mặt yếu ớt:

“Mẫu thân… con… con chỉ là quá nhớ người, nên muốn nằm đây ngắm bầu trời, mong một ngày có thể mạnh mẽ hơn để bảo vệ mẫu thân…”
Trần Tuyết Yên: “…”
Hệ thống: [Diễn xuất xuất thần! Ký chủ, ngươi đúng là nhân tài!]
Trần Tuyết Yên nhíu mày: “Vậy tại sao mặt mày con bầm dập thế này?”
Hoàng Hạo Thiên rơm rớm nước mắt:
“Là… là con tự đánh mình! Vì con cảm thấy bản thân còn quá yếu kém, không xứng đáng là con trai của mẫu thân!”
Hệ thống: [Tuyệt chiêu ‘Bất Chấp Liêm Sỉ’ đã đạt đến cấp độ tối đa!]
Trần Tuyết Yên hơi dao động, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
“Được rồi, nếu con đã muốn mạnh mẽ hơn, vậy từ ngày mai, ta sẽ cho con huấn luyện gấp đôi!”
Hoàng Hạo Thiên suýt phun máu.
“KHÔNGGGGGG!”
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Ngươi không những không trốn thoát mà còn tự đào hố chôn mình!]
Hoàng Hạo Thiên khóc không ra nước mắt.
Kế hoạch D: Đánh thuốc mê rồi trốn!
Đêm hôm đó, hắn lén lấy một ít thuốc mê từ nhà bếp, sau đó trộn vào trà của mấy thị vệ gác cổng.
Sau khi bọn họ ngủ gục, hắn phóng ra ngoài như một cơn gió.
Hệ thống: [Thành công! Ký chủ, ngươi đúng là thiên tài!]
Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra khỏi cổng chính, một giọng nói vang lên:
“Đi đâu vậy?”
Hoàng Hạo Thiên đông cứng.
Trước mặt hắn là… Hoàng Vân Tiêu – Phụ thân hắn!
Hệ thống: [Toang rồi, ký chủ!]
Hoàng Vân Tiêu nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm.
“Hạo Thiên, con muốn bỏ nhà đi sao?”
Hắn vội lắc đầu như trống bỏi.
“Không không! Phụ thân hiểu lầm rồi! Con chỉ muốn… đi hóng gió thôi!”
Hoàng Vân Tiêu trầm ngâm một lát, sau đó mỉm cười:
“Được rồi. Con muốn ra ngoài lịch luyện đúng không?”
Hắn gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Hoàng Vân Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó phất tay đưa hắn vào đại điện.
____
Tại đại điện Hoàng gia, Hoàng Hạo Thiên đang đối mặt với một nghi thức quan trọng—bị cả nhà đánh dấu!
Trước mặt hắn, một vị trưởng lão có râu tóc bạc phơ, dáng vẻ uy nghiêm, đứng cầm trong tay một khối ngọc bội lấp lánh. Hắn chính là Tam Trưởng Lão—Hoàng Bách Đạo, người nổi tiếng với nhãn lực sắc bén và chiến lực kinh người trong Hoàng gia.
“Ấn ký Hoàng gia không chỉ giúp gia chủ, phu nhân, đại tiểu thư và các trưởng lão xác định vị trí của ngươi mà còn có tác dụng bảo hộ,” Hoàng Bách Đạo trầm giọng giải thích.
Hoàng Hạo Thiên lùi lại, vẻ mặt méo mó.
Hệ thống: [Cảnh báo! Ký chủ sắp b·ị đ·ánh dấu! Khả năng trốn thoát: 0%.]
“Không được! Ta phải phản kháng!”
Nhưng còn chưa kịp làm gì, Hoàng Bách Đạo đã đưa tay vỗ nhẹ lên trán hắn. Một luồng ánh sáng lóe lên, ấn ký dung nhập vào cơ thể.
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Đánh dấu Tam Trưởng Lão Hoàng Bách Đạo, nhận thưởng Thấu Thị Chi Nhãn!]
Hắn sững sờ.
“Khoan… cái gì cơ?!”
Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp mắt hắn, rồi đột nhiên—mọi thứ trước mắt trở nên trong suốt!
Tường, bàn ghế, người xung quanh… tất cả đều hiện rõ như thể hắn có thể nhìn xuyên qua mọi vật.
Hệ thống: [Thấu Thị Chi Nhãn kích hoạt! Nhưng do chưa kiểm soát được, nó sẽ hoạt động tùy ý trong thời gian ngẫu nhiên!]
Hắn kinh hãi nhìn quanh, cố gắng kiểm soát nhưng vô ích. Và thế là ánh mắt hắn rơi đúng vào người Tam Trưởng Lão—một vị cao nhân trăm tuổi, đạo mạo, uy nghiêm…
Và ngay khoảnh khắc đó, hắn thấy rõ bên trong lớp trường bào thần thánh kia…
Một chiếc quần đùi hồng, in hình Hello Kitty đáng yêu.
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ thế giới của hắn sụp đổ.
Hệ thống: [Ký chủ, bình tĩnh! Đây chỉ là… sở thích cá nhân của trưởng lão!]
Hoàng Hạo Thiên muốn móc mắt mình ra ngay lập tức.
“Ta… ta vừa nhìn thấy cái gì thế này?!”
Hắn cố gắng ngăn chặn suy nghĩ trong đầu, nhưng hình ảnh Tam Trưởng Lão hùng dũng trong bộ quần Hello Kitty cứ ám ảnh hắn.
Cùng lúc đó, Hoàng Bách Đạo cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của hắn, nhíu mày hỏi:
“Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì mà mặt ngươi vặn vẹo như thế?”
Hoàng Hạo Thiên run rẩy, muốn nói mà không thể mở miệng.
Hệ thống: [Gợi ý: Nói dối để bảo toàn mạng sống!]
Hắn lập tức nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“À… à không có gì! Chỉ là ta đang cảm thán… ngài thật sự rất… phong độ! Đúng vậy! Rất phong độ!”
Tam Trưởng Lão hài lòng, vuốt râu gật đầu: “Hừm, tiểu tử biết nhìn người đấy!”
Nhưng Hoàng Hạo Thiên thì đang tuyệt vọng gào thét trong lòng:
“Mẹ nó! Đây là ‘Thấu Thị Chi Nhãn’ hay ‘Tạo Nghiệp Chi Nhãn’ vậy?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.