Bắt Đầu Xuất Sinh, Ta Cố Gắng Đến Vô Địch

Chương 5: . Phát Hiện Hệ Thống Rất Vô Sỉ!!! (2)




Chương 5. Phát Hiện Hệ Thống Rất Vô Sỉ!!! (2)
Hệ thống: [Được rồi được rồi, để ta bồi thường.]
"Ồ? Cuối cùng cũng biết điều rồi à?"
Hệ thống: [Tặng ký chủ kỹ năng mới: ‘Mặt Dày Như Tường Thành’!]
"???"
Hệ thống: [Từ nay, bất cứ khi nào bị mắng, bị chửi, b·ị đ·ánh, ký chủ sẽ không cảm thấy xấu hổ! Ai cũng phải bái phục trước sự vô sỉ vô địch của ngươi!]
"Ngươi đang bảo ta làm thánh ăn đòn à?!"
Hệ thống: [Còn tặng thêm tuyệt chiêu ‘Giả Bộ Đáng Thương’—càng khóc càng đáng thương, khả năng được tha thứ tăng 80%!]
Hoàng Hạo Thiên trầm mặc một lúc, sau đó lẩm bẩm:
"Có vẻ... cũng không tệ lắm?"
Hệ thống: [Đúng! Từ nay về sau, ngươi có thể mặt dày ăn vạ, giả bộ yếu đuối, lừa tình cảm người khác, tha hồ tung hoành thiên hạ!]
"Ngươi im ngay cho ta!"
Hoàng Hạo Thiên bắt đầu lê tấm thân tàn tạ về phòng, toàn thân ê ẩm sau màn quỳ phạt. Vừa ngồi xuống giường, hắn đã nghe tiếng hệ thống vang lên:
[Ký chủ, đừng nản lòng! Ngươi đang trên con đường vĩ đại của kẻ mạnh!]
"Ta mạnh cái gì?! Ta mạnh nhất ở khoản b·ị đ·ánh thì có!"
Hệ thống: [Chính xác! Để giúp ngươi thích nghi nhanh hơn, ta quyết định kích hoạt kỹ năng mới—‘Bất Chấp Liêm Sỉ’!]
"???"
Hệ thống: [Từ nay, ký chủ có thể nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vô sỉ đến mức kẻ địch cũng phải chấn động!]
Hoàng Hạo Thiên lập tức sùi bọt mép (X﹏X) khóe miệng co giật:
"Hệ thống, ngươi định biến ta thành cái thể loại gì vậy?!"
Hệ thống: [Một kẻ bất khả chiến bại bằng sự trơ trẽn!]
"..."
Hệ thống: [À đúng rồi, còn có kỹ năng ‘Tự Luyến Cực Hạn’! Chỉ cần ngươi tự khen mình, hiệu suất phục hồi năng lượng sẽ tăng 200%!]
Hoàng Hạo Thiên: "Ta đẹp trai vô đối, thiên hạ vô song!"

Hệ thống: [Chính xác! Quả nhiên là thiên tài!]
"...Cái hệ thống này hỏng rồi, chắc chắn hỏng rồi!"
Hoàng Hạo Thiên nằm vật ra giường, trong lòng dâng trào nỗi bi thương vô hạn. Hắn đường đường là Hoàng tộc thần tử, thiên phú trác tuyệt, có cả hệ thống trợ giúp, vậy mà lại b·ị đ·ánh đòn, quỳ phạt, thậm chí còn suýt bật khóc vì đau!
"Hệ thống, ta có chuyện muốn hỏi!"
Hệ thống: [Nói đi, ký chủ đáng kính!]
"Ngươi có phải hệ thống phụ trợ để ta tu luyện trở thành cường giả không?"
Hệ thống: [Đương nhiên!]
"Vậy tại sao từ lúc ta xuyên qua, ngươi chỉ toàn đưa ra mấy kỹ năng nhảm nhí, không giúp ích được gì trong chiến đấu hết vậy?"
Hệ thống: [Haizz, ký chủ ngây thơ quá! Chỉ lo tu luyện thì có ích gì? Ngươi có biết bao nhiêu thiên tài trên đời này bị hại vì quá chính trực không?]
"..."
Hệ thống: [Ta chính là hệ thống toàn diện nhất! Không chỉ giúp ngươi mạnh mẽ về tu vi, mà còn giúp ngươi phát triển theo hướng ‘cứng có thể đánh, mềm có thể lừa, vô sỉ có thể sống lâu’!]
"Cái hướng phát triển này có gì đó sai sai..."
Hệ thống: [Sai chỗ nào? Đây chính là con đường của bậc đại trí giả! Cường giả thực sự không chỉ mạnh, mà còn phải biết cách suy nghĩ trong mọi tình huống!]
Hoàng Hạo Thiên ôm trán thở dài, cảm thấy đầu óc quay cuồng, máu nóng dâng trào.
"Được rồi, vậy ngươi nói thử xem, ngươi đã giúp ta những gì trong suốt ba năm qua?"
Hệ thống: [Thứ nhất, ta giúp ngươi có kỹ năng ‘Giả Bộ Đáng Thương’ giúp ngươi thoát tội trong ít nhất 27 lần!]
"Khoan, ta phạm tội khi nào?!"
Hệ thống: [À, như lần ngươi lén trộm linh quả của phụ thân ngươi ăn, lần ngươi vô tình đá bay con linh sư tử của mẫu thân ngươi, hay lần ngươi đẩy Hoàng Minh Nguyệt — đại tỷ ngươi — xuống hồ sen...]
"..."
"Cái này mà cũng tính là tội sao?!"
Hệ thống: [Ký chủ, đó đều là những hành vi có thể khiến ngươi b·ị đ·ánh! Nếu không có ta, ngươi nghĩ mình có thể sống sót yên ổn như ngày hôm nay sao?]
Hoàng Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, không phải vì xúc động, mà vì hệ thống này thật sự rất vô sỉ!
Hệ thống: [Thứ hai, ta giúp ngươi luyện thành kỹ năng ‘Mặt Dày Như Tường Thành’ giúp ngươi giữ vững phong thái trong mọi tình huống!]

"..."
"Khoan, kỹ năng này có tác dụng gì?"
Hệ thống: [Để ngươi có thể tự tin khoác lác mà không chột dạ, có thể nhận sai mà không thấy xấu hổ, có thể đối mặt với kẻ thù mà không bị lung lay tinh thần!]
Hoàng Hạo Thiên cắn răng, cảm thấy tâm hồn mình đang vỡ vụn.
"Rốt cuộc ta có phải là nam chính không?!"
Hệ thống: [Đương nhiên! Nhưng nam chính không nhất thiết phải là loại chính nhân quân tử đâu, ngươi cứ nhìn những cường giả thực sự mà xem!]
Hệ thống tiếp tục thao thao bất tuyệt:
[Từ xưa đến nay, ai càng vô sỉ, kẻ đó càng sống lâu. Ai càng biết giả bộ đáng thương, kẻ đó càng được nhiều người bảo vệ. Ai càng biết mặt dày, kẻ đó càng dễ dàng lừa được thiên hạ!]
Hoàng Hạo Thiên: "Câm miệng!"
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi cứ thử đi, đảm bảo hữu ích vô cùng!]
Hoàng Hạo Thiên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh. Hắn quyết định phớt lờ hệ thống và đi ngủ.
Sáng Hôm Sau...
Hắn thức dậy, vươn vai một cái, cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn sau trận b·ị đ·ánh hôm qua. Đột nhiên, cửa phòng bật mở!
Phụ thân hắn, Hoàng Vân Tiêu, sải bước đi vào với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Hạo Thiên, hôm qua ngươi lén chạy ra ngoài, có biết mình sai không?"
Hoàng Hạo Thiên run lên một chút, nhưng sau đó lập tức kích hoạt kỹ năng ‘Giả Bộ Đáng Thương’!
Hai mắt hắn đỏ hoe, bờ môi run rẩy, vẻ mặt tràn đầy hối hận!
"Phụ thân, ta biết lỗi rồi! Hôm qua ta chỉ muốn ra ngoài xem phong cảnh, không ngờ lại gặp nguy hiểm... Nếu không nhờ hộ vệ bảo vệ, có lẽ nhi tử đã không còn đứng trước mặt người rồi!"
Hoàng Vân Tiêu nhíu mày: "Thật sao?"
Hệ thống: [Ký chủ, mạnh mẽ lên! Thêm một chút bi thương vào!]
Hoàng Hạo Thiên cắn răng, ép hai giọt nước mắt chảy ra:
"Phụ thân, ta chỉ muốn chứng minh mình đã trưởng thành... Nhưng ta sai rồi! Ta quá yếu đuối, ta không đủ bản lĩnh! Nếu phụ thân giận, cứ đánh ta đi, nhưng xin người đừng thất vọng về ta!"
Hoàng Vân Tiêu nhìn nhi tử trước mặt, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc phức tạp.

"Hừm... Lần này ta tạm tha cho ngươi! Nhưng lần sau không được tùy tiện ra ngoài nữa!"
Hoàng Hạo Thiên cúi đầu thật sâu: "Tạ ơn phụ thân!"
Ngay khi Hoàng Vân Tiêu rời đi, hệ thống lập tức cười ha hả:
[Haha! Quá xuất sắc! Ký chủ, ngươi có thấy kỹ năng này bá đạo không?]
Hoàng Hạo Thiên cười gằn, nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi nghĩ ta muốn làm vậy sao? Nhưng có vẻ... thực sự rất hữu dụng!"
Hệ thống: [Đúng vậy! Ký chủ, ngươi chính là thiên tài vô sỉ mà ta từng thấy!]
Hoàng Hạo Thiên: "...Ngươi có thể bớt vô sỉ một chút không?"
Hệ thống: [Không thể! Đây chính là bản chất của ta!]
Hoàng Hạo Thiên ôm đầu gào thét, cảm thấy bản thân càng ngày càng đi xa trên con đường không có liêm sỉ!
Ngay lúc này, hệ thống lại reo vang trong đầu hắn:
[Chúc mừng ký chủ! Thành công vận dụng ‘Giả Bộ Đáng Thương’ ở cấp độ cao! Kinh nghiệm +500, tiến độ thành thạo kỹ năng tăng lên 35%!]
Hoàng Hạo Thiên ngẩn người: "Khoan, kỹ năng này còn có cấp độ nữa à?"
Hệ thống: [Dĩ nhiên! Khi đạt đến cấp độ tối đa, chỉ cần một ánh mắt, một giọt nước mắt lăn xuống, ngươi có thể khiến cả cường giả Đế Cảnh cũng phải mềm lòng!]
Hoàng Hạo Thiên run rẩy: "Lợi hại như vậy sao?"
Hệ thống: [Chưa hết đâu! Khi kết hợp với ‘Bất Chấp Liêm Sỉ’ ngươi có thể trực tiếp diễn kịch ngay trước mặt kẻ thù, khiến chúng dao động! Đây chính là đỉnh cao của trí tuệ!]
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân đang dần bị hệ thống dắt mũi. Nhưng nghĩ lại thì... quả thực mấy kỹ năng này rất hữu dụng!
"Không được! Ta đường đường là thiên tài Hoàng tộc, sao có thể dựa vào mấy chiêu trò này mà sinh tồn được?!"
Hệ thống: [Haizz... Được thôi! Nếu ký chủ không muốn, ta sẽ không ép... nhưng mà, nếu ngươi muốn đối phó với Hoàng Minh Nguyệt đang đến tìm ngươi ngay bây giờ, thì kỹ năng này sẽ rất hữu ích đấy.]
"Khoan đã... Ngươi nói cái gì?"
Két!
Cánh cửa phòng bật mở, Hoàng Minh Nguyệt, đại tỷ của hắn, xuất hiện với nụ cười nguy hiểm trên môi.
"Tiểu đệ à, hôm qua ngươi đẩy ta xuống hồ sen đúng không?"
Hoàng Hạo Thiên: "!!!"
Hệ thống: [Nhanh! Giả Bộ Đáng Thương ngay!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.