Chương 4. Phát Hiện Hệ Thống Rất Hố Người!!!
Sau khi b·ị b·ắt quả tang lén lút trèo tường, hắn liền bị phụ thân lôi về bằng một tay, mặc kệ hắn vùng vẫy kêu gào.
Bây giờ…
Hắn đang quỳ trên nền gạch lạnh lẽo.
Trước mặt là phụ thân Hoàng Vân Tiêu, mặt không biểu cảm, khí thế như núi. Bên cạnh là mẫu thân Trần Tuyết Yên, tay ôm trán lắc đầu thở dài.
Còn Hoàng Hạo Thiên?
Nước mắt cá sấu rơi lộp độp.
"Phụ thân, con sai rồi! Con biết lỗi rồi mà!"
Hoàng Vân Tiêu vẫn đứng yên, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đại trưởng bối nghiêm nghị nhìn xuống:
"Sai chỗ nào?"
Hạo Thiên sụt sịt: "Sai ở chỗ... không trốn nhanh hơn!"
"???"
Không khí bỗng trầm mặc.
Mẫu thân suýt nữa phun ra một ngụm trà, phụ thân thì gân xanh giật giật.
Hoàng Vân Tiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
"Vậy con có biết tại sao lại bị phạt không?"
Hạo Thiên nghĩ nghĩ, sau đó chớp mắt nói:
"Vì con trèo tường quá chậm?"
Bốp!
Một cú gõ đầu giáng xuống, Hạo Thiên ôm trán kêu oai oái.
"Con sai rồi! Sai thật rồi!"
Hắn ôm lấy chân phụ thân, nước mắt lưng tròng:
"Phụ thân! Tha cho con đi! Quỳ lâu chân con tê quá! Con là Thần Tử tương lai đó! Lỡ mai mốt chân con bị tật thì làm sao đi chinh phạt tứ phương đây?!"
Hoàng Vân Tiêu: "..."
Mẫu thân Trần Tuyết Yên khẽ che miệng cười.
Hoàng Vân Tiêu híp mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
"Quỳ thêm một canh giờ."
Hạo Thiên: "A a a! Ta sai rồi mà!"
Hoàng Hạo Thiên đang quỳ trên nền gạch lạnh lẽo, nước mắt lưng tròng, trong lòng không ngừng gọi hệ thống cầu cứu.
"Hệ thống! Ngươi có cách nào giúp ta trốn không?!"
Hệ thống im lặng vài giây, sau đó một dòng chữ lạnh lùng hiện lên trong đầu hắn:
[Không! Ngươi tự nghĩ cách đi.]
"???"
Hạo Thiên tức giận: "Ngươi là hệ thống kiểu gì vậy?! Không phải nên có chức năng dịch chuyển tức thời, ẩn thân thuật, hay ít nhất cũng có cái tăng tốc bỏ chạy sao?!"
Hệ thống: [Có.]
Hạo Thiên vui mừng: "Thế mau kích hoạt đi!"
Hệ thống: [Nhưng bị khóa rồi.]
"?!?!"
Hạo Thiên giận dữ: "Vậy rốt cuộc ngươi tồn tại để làm gì?!"
Hệ thống: [Để nhìn ngươi bị phạt.]
"A a a! Hệ thống khốn nạn!"
Hoàng Hạo Thiên tuyệt vọng ôm đầu, không còn hy vọng gì nữa… Hắn chỉ nói thầm một câu:
"Hệ thống! Ngươi ra đây! Ta thề không đ·ánh c·hết ngươi!"
Hệ thống: [Hứa danh dự?]
"Hứa cái đầu ngươi! Mau giúp ta nghĩ cách thoát thân đi! Nếu không ta nguyền rủa ngươi lỗi bug suốt đời!"
Hệ thống: [...]
Một lúc sau, hệ thống mới miễn cưỡng hiện ra một dòng chữ:
[Muốn thoát? Dùng tuyệt chiêu!]
Hạo Thiên mắt sáng lên: "Tuyệt chiêu gì?!"
Hệ thống: [Thần Tử Tuyệt Kỹ: Lăn Lộn Giả C·hết, Khóc Lóc Ăn Vạ!]
Hạo Thiên: "..."
Hắn nhìn sang phụ thân Hoàng Vân Tiêu – ánh mắt vẫn nghiêm nghị, khí thế vẫn bức người.
Nhìn sang mẫu thân Trần Tuyết Yên – đang cố nhịn cười.
Nhìn xuống chân mình – vẫn quỳ trên nền gạch lạnh.
Không còn cách nào khác, Hạo Thiên quyết định liều một phen!
"A a a! Phụ thân ơi! Mẫu thân ơi! Chân con tê rần rồi! Máu không lưu thông nữa rồi! Ta không thở được! Trời ơi ta đi đây! Tạm biệt cha mẹ yêu dấu!"
Nói xong, hắn lăn đùng ra đất, người co quắp run run, bọt mép trào ra (×﹏×)
Mẫu thân Trần Tuyết Yên suýt chút nữa cười xỉu, còn phụ thân Hoàng Vân Tiêu thì gân xanh giật giật.
"Được lắm! Con trai ngoan, có gan ăn vạ, có gan giả c·hết! Vậy... quỳ thêm một canh giờ nữa!"
Hạo Thiên: "..."
Hệ thống: [Ký chủ cố lên, ta cổ vũ ngươi!]
"Cổ vũ cái con khỉ! Ngươi đợi ta thoát rồi xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Một canh giờ sau…
Hoàng Hạo Thiên vẫn quỳ. Đầu gối tê rần, nước mắt chảy thành sông, tinh thần sa sút nghiêm trọng.
"Hệ thống! Ngươi hại ta rồi! Đây mà là tuyệt chiêu hả?!"
Hệ thống: [Đúng vậy. Ngươi quỳ lâu như vậy, phụ thân chắc chắn sẽ cảm động, sau đó sẽ thương xót mà tha cho ngươi.]
"Thật không?"
Hệ thống: [Không.]
"???"
Hạo Thiên tức muốn ói máu.
Ngay lúc này, hắn phát hiện mẫu thân Trần Tuyết Yên đang len lén nhìn mình, hai vai run run—hiển nhiên đang cố nhịn cười.
Hắn biết rồi! Mẫu thân thương hắn nhất!
Lập tức, Hạo Thiên bật chế độ khóc thương tâm:
"Mẫu thân ơi! Người có còn nhớ ngày xưa khi con còn bé, người đã ôm con trong lòng, dỗ con ngủ, kể chuyện cổ tích cho con không?
Bây giờ con lớn rồi, nhưng phụ thân lại muốn c·hôn v·ùi tuổi thơ của con trong biển nước mắt!
Người có nhẫn tâm nhìn đứa con ngoan ngoãn của người bị phạt quỳ đến rã rời không?!
Mẫu thân! Người ra tay cứu con đi!"
Trần Tuyết Yên: "..."
Hoàng Vân Tiêu: "..."
Hệ thống: [Tuyệt kỹ: Khóc Lóc Ăn Vạ đạt đến tầng thứ hai!]
Mẫu thân cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Hoàng Hạo Thiên mắt sáng rực—CÓ HI VỌNG RỒI!
Nhưng chưa kịp vui mừng, Hoàng Vân Tiêu đã hừ lạnh:
"Tuyết Yên, nàng đừng bị hắn lừa. Hắn quậy phá đủ kiểu, lần này không phạt nghiêm, sau này còn loạn hơn!"
Hạo Thiên: "Không không không! Ta sai rồi! Phụ thân vĩ đại, tha cho con đi mà!"
Hoàng Vân Tiêu phất tay áo lạnh lùng:
"Không tha! Quỳ thêm nửa canh giờ nữa!"
"A a a! Phụ thân ơi, người thật sự không có trái tim sao?!"
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, quỳ quá lâu nên sắp thức tỉnh thiên phú ‘Nhẫn Nhục’!]
"Hệ thống ngươi cút đi cho ta!!!"
Hoàng Hạo Thiên quỳ đến mức tâm hồn sắp lìa khỏi xác, ánh mắt lờ đờ, miệng lẩm bẩm:
"Ta... Ta không chịu nổi nữa..."
Hệ thống: [Cố lên ký chủ! Quỳ thêm chút nữa là có thể đột phá rồi!]
"Đột phá cái đầu ngươi! Lẽ nào tu luyện ở thế giới này bắt đầu từ quỳ sao?!"
Hệ thống: [Không hẳn... Nhưng ít nhất ngươi đã tu luyện được kỹ năng Nhẫn Nhục đấy!]
"???"
Ngay lúc này, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ... Không lẽ do quỳ quá lâu mà đạt đến cảnh giới ‘Sắp Từ Giã Cõi Đời’?!
Mẫu thân Trần Tuyết Yên cuối cùng cũng không đành lòng, tiến tới dịu dàng nói:
"Vân Tiêu, thôi được rồi, con còn nhỏ mà."
Hoàng Hạo Thiên lập tức nắm bắt cơ hội, ôm chân mẫu thân khóc lóc:
"Mẫu thân vĩ đại! Người chính là ánh sáng trong cuộc đời con! Người là thiên thần! Người là..."
Hoàng Vân Tiêu hừ lạnh:
"Bớt nịnh đi, lần này ta tha cho ngươi. Nhưng nếu còn lén lút ra ngoài lần nữa..."
Hạo Thiên không chờ nghe hết câu, lập tức nhảy cẫng lên, chạy biến như một cơn gió.
Hoàng Vân Tiêu: "..."
Trần Tuyết Yên: "..."
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, lĩnh hội tuyệt học: Chạy Nhanh Như Cún!]
Hoàng Hạo Thiên: "Hệ thống ngươi thực sự muốn ta đánh dấu ngươi vào danh sách cần t·rừng t·rị đúng không?!"
Hệ thống: [Nếu ký chủ làm được thì cứ thực hiện, bổn hệ thống quyết đứng im mặc ký chủ muốn làm gì thì làm!]
Hoàng Hạo Thiên: "Sao ta lại gặp một cái hệ thống vừa hố người vừa vô sỉ đến thế!!!"
Hạo Thiên tức đến mức muốn hộc máu, nhưng không thể làm gì hệ thống khốn nạn này. Hắn chạy một mạch về phòng, vừa ôm đầu vừa nghiến răng:
"Hệ thống c·hết tiệt! Chờ ta cường đại rồi, ta sẽ viết sách ‘1001 cách t·rừng t·rị hệ thống’! Ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Hệ thống: [Cảm ơn ký chủ đã ưu ái, nhớ thêm ta vào trang cảm ơn cuối sách nhé.]
"Ngươi còn dám khiêu khích ta?!"
Hệ thống: [Không dám, bổn hệ thống rất hiền lành, chỉ có ký chủ thích tự hại mình thôi.]
Hạo Thiên: "..."
Hắn ngồi phịch xuống giường, ôm đầu rên rỉ. Cái hệ thống này không những vô dụng mà còn chuyên gia hố chủ. Nếu cứ thế này, con đường tu tiên của hắn có khi chưa kịp thành danh đã bị tức c·hết mất.
Bỗng nhiên, hệ thống vang lên một thông báo mới.
[Đinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ‘Quỳ Gối Luyện Tâm’ nhận được phần thưởng: 100 điểm hệ thống!]
Hạo Thiên: "???"
Hắn lập tức bật dậy, mắt sáng rực: "Khoan đã, ta có phần thưởng?"
Hệ thống: [Đúng vậy. Quỳ đủ thời gian, tích lũy đủ oán niệm, ký chủ được thưởng điểm hệ thống.]
Hạo Thiên mừng như điên: "100 điểm này ta có thể làm gì?"
Hệ thống: [Có thể đổi lấy một lần rút thưởng may mắn.]
Hạo Thiên hít sâu, cố đè nén kích động: "Nhanh! Mở vòng quay cho ta!"
Trước mắt hắn xuất hiện một vòng quay sáng rực, trên đó có vô số phần thưởng, từ công pháp, pháp bảo, đan dược đến... một cái dép lào???
Hạo Thiên trợn mắt: "Cái quái gì thế? Ngươi còn dám đưa dép lào vào hệ thống rút thưởng hả?!"
Hệ thống: [Dép lào chính là thần khí cứu mạng trong truyền thuyết. Nếu ký chủ không thích có thể không quay.]
Hạo Thiên cắn răng: "Quay! Ta không tin vận may của ta lại tệ đến thế!"
Vòng quay bắt đầu xoay tròn, từng ô lướt qua trước mắt hắn. Hắn nín thở nhìn chằm chằm, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Cuối cùng, vòng quay dừng lại.
[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Một cây kẹo mút vị dâu.]
Hạo Thiên: "???"
Hệ thống: [Xin chúc mừng ký chủ đã trúng vật phẩm huyền thoại! Kẹo mút vị dâu – giúp tâm trạng vui vẻ trong 10 giây!]
Hạo Thiên nhìn cây kẹo xuất hiện trong tay, cả người cứng đờ. Một lúc sau, hắn ngẩng mặt lên trời, gào thét:
"Ta muốn diệt hệ thống!!!"