Chương 3. Thần Tử Thiên Kiêu? Không! Quỷ Sứ Trong Nhà thì đúng hơn!
Trong nháy mắt, ba năm trôi qua.
Từ một hài nhi sơ sinh, Hoàng Hạo Thiên giờ đã là một tiểu hài tử ba tuổi. Suốt những năm qua, hắn được phụ thân Hoàng Vân Tiêu và mẫu thân Trần Tuyết Yên yêu thương hết mực, sống trong sự bảo hộ tuyệt đối của Hoàng tộc.
Nhưng điều quan trọng nhất—
Hắn cũng đã hiểu sơ lược về thế giới này!
Thái Hư Tiên Vực – Một thế giới đầy cường giả!
Thế giới này không đơn giản. Thái Hư Tiên Vực là một trong những tiên vực cường đại nhất, nơi hàng vạn đại đạo giao thoa, vạn tộc cùng sinh tồn.
Nhưng cũng vì thế, nơi đây tràn đầy tranh đấu.
Kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu bị đào thải.
Hắn sinh ra trong Hoàng gia, một đại thế lực bá chủ, đứng trên vạn tộc, sở hữu vô số cường giả tuyệt thế.
Với thân phận Thần Tử, hắn được xem như tương lai của cả tộc, được hưởng mọi tài nguyên tốt nhất.
Nhưng đồng thời, hắn cũng là mục tiêu mà các thế lực khác nhắm đến.
"Mạnh thì sống, yếu thì c·hết..."
Hắn hiểu rõ, nếu bản thân không mạnh mẽ lên, thì dù có thân phận tôn quý thế nào, cũng chỉ là một con rối chờ bị tiêu diệt!
Ba năm qua, Hoàng Hạo Thiên không chỉ lợi dụng hệ thống để cường hóa bản thân, mà còn bị hố đến mức muốn đập đầu vô tường.
Hắn từng nghĩ hệ thống này sẽ giúp hắn một đường vô địch, nhưng càng dùng, hắn càng cảm thấy… nó đúng là đồ chơi lỗi!
Mỗi lần hệ thống ra nhiệm vụ, hắn đều thấy không ổn, nhưng vẫn cắn răng làm theo. Và kết quả?
Chỉ có một chữ: HỐ!
Những lần bị hệ thống hố thê thảm
Đánh Dấu Trước Mặt Hoàng Vân Tiêu – Suýt Bị Phụ Thân Đánh!
Một ngày nọ, hệ thống bỗng vang lên—
[Nhiệm vụ: Đánh dấu trên người Hoàng Vân Tiêu để nhận "Bá Vương Thể"!]
Hắn nhìn phụ thân mình… Một cường giả đỉnh cao vô địch, chỉ cần nhấc tay là có thể đập hắn bay ra ngoài bầu trời.
Nhưng nghĩ đến phần thưởng "Bá Vương Thể" hắn cắn răng làm liều.
"Phụ thân, người có thể cho con chạm vào tay người một chút không?"
Hoàng Vân Tiêu hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười đưa tay ra.
Hắn đặt tay lên…
[Ting! Đánh dấu thành công!]
Nhưng ngay lúc đó—
ẦM!
Một cỗ khí thế khủng bố ập xuống!
Hoàng Vân Tiêu cau mày, nhìn hắn với ánh mắt sắc bén:
"Hạo Thiên, con vừa làm gì?"
Hoàng Hạo Thiên: "...Không… Không có gì..."
[Cảnh báo! Ký chủ bị phát hiện hành động đáng ngờ!]
[Hệ thống đề xuất: Giả vờ ngây thơ để thoát nạn!]
Hắn lập tức nặn ra khuôn mặt vô tội, đôi mắt long lanh nhìn phụ thân:
"Phụ thân, con chỉ muốn cảm nhận uy nghiêm của người thôi!"
Hoàng Vân Tiêu hơi ngẩn ra… rồi cười lớn.
"Ha ha ha! Không hổ là con ta! Được, muốn mạnh mẽ thì phải cảm nhận nhiều hơn!"
Hắn thoát nạn trong gang tấc.
Nhưng ngay sau đó…
[Ting! Phần thưởng "Bá Vương Thể" bị thay đổi thành "Bá Vương Đạo Tâm"!]
"CÁI GÌ?! Hệ thống, đây không phải thứ ta muốn!"
[Do ký chủ không chịu được sức mạnh của "Bá Vương Thể" phần thưởng đã được tự động điều chỉnh.]
"...Đệt!"
Hắn muốn khóc nhưng không có nước mắt!
Hệ Thống Bảo Đánh Dấu Ở Linh Điện – Kết Quả Phát Nổ!
Hệ thống lại giao nhiệm vụ—
[Đánh dấu tại Linh Điện của Hoàng Tộc để nhận "Siêu Cấp Linh Lực"!]
Nghe có vẻ không có gì nguy hiểm, hắn lập tức làm ngay.
Khi vừa hoàn thành đánh dấu, một tia sét giáng xuống!
ẦM!
Cả Linh Điện rung chuyển!
Hắn chưa kịp phản ứng, thì từ bên ngoài, một loạt trưởng lão xông vào!
"Là ai dám phá hỏng Linh Điện?!"
"Ai vừa giở trò?!"
Hoàng Hạo Thiên: "...Ơ… Cái này…"
[Ting! Phần thưởng bị điều chỉnh do ký chủ gây rắc rối: Nhận "Linh Lực Tăng Trưởng" thay vì "Siêu Cấp Linh Lực"!]
"Linh Lực Tăng Trưởng?"
Hắn thử vận hành một chút…
BÙM!
Hắn bị chính linh lực của mình đá văng vào tường!
Hệ thống cười hề hề:
[Chúc mừng ký chủ! Giờ thì linh lực của ngài… cứ xài là bạo phát!]
Hoàng Hạo Thiên: "...MẸ NÓ!"
Đánh Dấu Ở Vọng Nguyệt Đài – Kết Quả Bị Nhầm Là Yêu Nghiệt!
Một đêm nọ, hệ thống báo—
[Đánh dấu tại Vọng Nguyệt Đài để nhận "Nguyệt Ảnh Huyễn Thân"!]
Hắn theo dõi một lúc, chờ không có ai, mới lén lút chạy lên và bắt đầu đánh dấu.
Nhưng đúng lúc đó…
ẦM!
Một cột sáng tràn ngập khí tức thần bí bao phủ hắn!
Bên ngoài, đám trưởng lão kinh hãi:
"Có yêu nghiệt đang hấp thu nguyệt lực của Hoàng Tộc?!"
Hắn: "...HẢ?!"
Ngay sau đó, hàng loạt cường giả xông lên bao vây hắn!
"Bắt lại trước rồi tính!"
"Không thể để yêu nghiệt này lớn lên!"
Hắn muốn khóc: "Ta là con cháu Hoàng Tộc mà!"
Cuối cùng nhờ mẫu thân ra mặt, hắn mới tránh khỏi bị đ·ánh c·hết. Nhưng từ đó, hắn bị cả Hoàng Tộc giá·m s·át chặt chẽ!
Hắn lén trách móc hệ thống:
"Mẹ nó, sao lần nào cũng có biến vậy?!"
Hệ thống thản nhiên đáp:
[Đây là lỗi ký chủ, không liên quan đến bổn hệ thống đây]
Hắn: "...Hệ thống, ngươi có tin ta sẽ tự bạo không?!"
Hệ thống:
[Ấy, kí chủ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà. Kí chủ mà tự bạo là bổn hệ thống đây cũng phải chầu diêm vương cùng kí chủ đấy]
Hoàng Hạo Thiên: "..."
Vì thế hắn đã Rút Ra Bài Học
Sau ba năm vừa lợi dụng vừa bị hố, hắn rút ra được một số kinh nghiệm quý báu:
Không thể tin tưởng hệ thống hoàn toàn!
Mỗi lần đánh dấu, phải tính toán kỹ đường lui!
Mọi thứ hệ thống giao, trước tiên phải suy nghĩ xem có bị hố không!
Nhưng dù sao đi nữa, nhờ hệ thống mà hắn cũng mạnh lên rất nhiều.
Ba năm qua, dù biết thế giới này nguy hiểm, nhưng Hoàng Hạo Thiên vẫn cảm thấy quá mức nhàm chán khi cứ quanh quẩn trong gia tộc.
Hôm nay, hắn quyết tâm ra ngoài một chuyến.
Hắn chạy đến trước mặt phụ thân Hoàng Vân Tiêu, chắp tay cung kính:
"Phụ thân, con muốn ra ngoài chơi một chút."
Hoàng Vân Tiêu nhướng mày: "Không được!"
Mẫu thân Trần Tuyết Yên cũng dịu dàng nói: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, con còn nhỏ, cứ ở trong tộc tu luyện đi."
Hắn: "Nhưng con đã rất mạnh rồi mà!"
Phụ thân: "Mạnh? Con mới Luyện Khí tầng 7, ra ngoài để người ta làm thịt à?"
Hắn bĩu môi: "Phụ thân, người quá coi thường con rồi..."
Nhưng dù hắn có nài nỉ thế nào, cha mẹ cũng không chịu cho hắn đi.
Không còn cách nào khác—
Chỉ có thể lén trốn!
…
Ban đêm.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không ai canh gác, liền nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Vèo!
Một bóng người lặng lẽ lẻn ra khỏi phủ Thần Tử.
Hắn hưng phấn: "Haha! Thành công rồi! Đợi ta khám phá thế giới nào!"
Nhưng ngay lúc hắn vừa đặt chân ra ngoài đại môn ~
ẦM!
Một bóng người xuất hiện ngay trước mặt hắn, khí tức đáng sợ bao phủ toàn thân!
Phụ thân Hoàng Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn:
"Hạo Thiên, con định đi đâu vậy?"
Hắn đổ mồ hôi lạnh: "Ách… Con chỉ đi dạo một chút thôi!"
Phụ thân: "Dạo bằng cách trèo tường?"
Hắn: "Ờm… tập thể dục cho khỏe người?"
Một bàn tay to lớn đặt lên vai hắn, khiến Hoàng Hạo Thiên cảm thấy toàn thân như bị núi lớn đè ép!
Hắn ngước lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Vân Tiêu.
"Con nói thử lại xem, con định đi đâu?"
Hoàng Hạo Thiên lập tức bày ra khuôn mặt đáng thương nhất có thể, đôi mắt long lanh vô tội:
"Phụ thân à, con chỉ muốn ra ngoài mở mang tầm mắt thôi mà! Con hứa sẽ không gây chuyện, sẽ không đánh nhau, sẽ không chọc giận ai... À mà thôi, cái này con không chắc lắm, nhưng con sẽ cố kiềm chế!"
Hoàng Vân Tiêu: "..."
Trần Tuyết Yên từ bên trong bước ra, khoanh tay nhìn con trai mình, dịu dàng cười:
"Hạo Thiên, con nghĩ mẫu thân không biết con sao? Nếu con ra ngoài, chưa đến một ngày, cả Thái Hư Tiên Vực sẽ có tin đồn: 'Hoàng gia có một tên tiểu quỷ nghịch thiên, đi đến đâu gây họa đến đó'."
Hoàng Hạo Thiên ho khan: "Mẫu thân nói quá rồi! Con đâu có nghịch thiên… con là một đứa con ngoan, luôn lễ phép vâng lời và đặc biệt biết kính trên nhường dưới!"
Hoàng Vân Tiêu hừ lạnh, nhấc bổng hắn lên như xách con gà con:
"Ngoan? Lần trước con suýt làm nổ Linh Điện, trước đó thì suýt bị trưởng lão coi là yêu nghiệt trấn áp, còn chưa tính đến chuyện chọc giận cả Hoàng tộc!"
Hoàng Hạo Thiên nghiêm túc phản bác:
"Không phải lỗi của con, là do hệ thống hố con!"
Hoàng Vân Tiêu: "Hệ thống? Lại cái lý do này? Được lắm, hôm nay ta sẽ giúp con huấn luyện lại!"
Hoàng Hạo Thiên rùng mình, vội vàng giãy giụa:
"Khoan khoan! Chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà! Đánh con thì không giải quyết được gì, nhưng nếu cho con ra ngoài, con sẽ giúp Hoàng gia tạo danh tiếng vang xa, nâng cao uy nghiêm Hoàng tộc!"
Hoàng Vân Tiêu nhướng mày: "Nâng cao uy nghiêm? Ta nghĩ là hủy hoại uy nghiêm thì có!"
Hoàng Hạo Thiên: "..."