Bắt Đầu Xuất Sinh, Ta Cố Gắng Đến Vô Địch

Chương 2: . Bắt Đầu Xuyên Qua, Hệ Thống Xuất Hiện!




Chương 2. Bắt Đầu Xuyên Qua, Hệ Thống Xuất Hiện!
"Uống cho ta!"
Một thằng nhóc bị ép uống nước bẩn từ vũng nước ven đường. Những tiếng cười nhạo vang lên, đám trẻ xung quanh cười khoái chí.
Hắn siết chặt nắm đấm, Hoàng Hạo Thiên, một cô nhi không cha không mẹ, b·ị b·ắt nạt từ nhỏ, nhưng vẫn kiên cường sống sót. May mắn thay, hắn được một cặp vợ chồng tốt nhận nuôi, cho hắn tình thương mà trước đó chưa từng có.
Hắn cố gắng sống tốt, học hành chăm chỉ, mong một ngày nào đó có thể báo đáp cha mẹ nuôi.
Nhưng…
ẦM!
Một chiếc xe tải bất ngờ lao đến.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn không kịp phản ứng, chỉ kịp nghĩ một câu cuối cùng:
"Xe tải thần chưởng??"
“Bíp… Bíp… Bíp…”
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đặn, ánh đèn trắng lóa chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của một thanh niên. Anh ta nằm bất động trên giường bệnh, xung quanh là các thiết bị y tế hiện đại.
"Mình... sắp c·hết sao?"
Ý thức mơ hồ, hắn có thể cảm nhận được cơ thể mình yếu dần, hơi thở mong manh. Từng ký ức hiện ra—từ những ngày tháng bình thường cùng cha mẹ, cho đến khoảnh khắc định mệnh khiến hắn rơi vào trạng thái này: một vụ t·ai n·ạn giao thông.
"Vậy là kết thúc rồi sao?"
Giữa lúc ý thức dần tan rã, một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu hắn:
[Phát hiện linh hồn có tư chất nghịch thiên, kích hoạt Luân Hồi Chuyển Sinh! Chuẩn bị xuyên qua…]
Rồi… tối sầm.
Thái Hư Tiên Vực – Hoàng Hư Thánh Vực
ẦM!
Thiên địa rung chuyển, ba ngàn đạo phù văn lấp lóe trên bầu trời, vô số cường giả trợn mắt nhìn dị tượng trước mặt.
Một hài nhi vừa mới sinh ra, thân thể tỏa ra ánh sáng kim quang nhàn nhạt, trông cực kỳ phi phàm.
"Thần Tử… đây chính là Thần Tử của Hoàng Hư Thánh Vực!"
Bên ngoài đại điện, Hoàng Vân Tiêu, trưởng tộc Hoàng gia, hùng hồn tuyên bố:
"Kẻ nào dám tổn thương Thần Tử Hoàng Hạo Thiên, tức là đối địch với Hoàng Hư Thánh Vực! Dám có kẻ manh động, liền chấp nhận diệt tộc!"
Mọi người nghe vậy đều rùng mình, nhưng không ai dám phản đối.
Còn Hoàng Hạo Thiên lúc này thì sao?
Hắn há hốc mồm, nhìn lên trời, nhìn xuống tay bé xíu của mình, rồi lại nhìn những người xung quanh.
"Khoan đã, chuyện gì thế này? Mình… xuyên không thật rồi sao?"

Nhưng đúng lúc này—
[Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt Hệ Thống Đánh Dấu Vô Địch!]
"Hệ thống?"
[Tính năng chính: Chỉ cần đánh dấu một địa điểm, ký chủ sẽ nhận được phần thưởng! Đánh dấu càng nhiều, càng bá đạo!]
[Nhiệm vụ đầu tiên: Đánh dấu địa điểm đầu tiên – Bàn Tay Mẫu Thân!]
"Hả? Đánh dấu cái gì?"
Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì hệ thống đã nhắc nhở:
[Ký chủ có thể hét to ‘Đánh dấu!’ để hoàn thành nhiệm vụ!]
Mà lúc này, hắn đang được mẹ của mình – Trần Tuyết Yên, ôm trong lòng.
Mọi ánh mắt của cường giả trong đại điện đều đang tập trung vào hắn.
Hắn do dự một chút, nhưng nghĩ đến phần thưởng, bèn cắn răng, hét to hai chữ:
"ĐÁNH DẤU!"
Toàn bộ đại điện: "..."
Trưởng tộc Hoàng Vân Tiêu: "???"
Trần Tuyết Yên: "..."
Trong không khí im lặng đến đáng sợ, một loạt thông báo vang lên trong đầu hắn.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ!]
[Phần thưởng: +100 điểm linh lực, kỹ năng ‘Khí Chất Thần Tử’ (tăng 100% độ uy nghiêm khi lên giọng)]
Đúng lúc này, Hoàng Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bừng lên một tia linh lực nhàn nhạt, trên người hắn như có một luồng khí tức thần thánh lan tỏa.
Những cường giả xung quanh thấy vậy, ánh mắt chấn động!
"Thần Tử vừa sinh ra đã có thể vận chuyển linh lực?!"
"Đây là thiên phú cấp độ nào?"
"Không hổ là người mang dị tượng ba ngàn đại đạo cộng hưởng!"
Mọi người càng nhìn càng kinh hãi.
Còn Hoàng Hạo Thiên thì sững sờ.
"Cái hệ thống này… bá đạo thật sự!"
Sau khi hét to "ĐÁNH DẤU!" Hoàng Hạo Thiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh. Hắn vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng chưa kịp tận hưởng thì…
[Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống phát hiện chỉ số "Ngu Người" của ký chủ quá cao!]
[Hệ thống quyết định… TẠM KHÓA!]

Hắn hoảng hốt:
"Khoan! Ta còn chưa xưng bá, ngươi đã định khóa lại?!"
Hệ thống phớt lờ sự phẫn nộ của hắn, nhưng trước khi khóa hoàn toàn, nó bất ngờ kích hoạt một phần thưởng đặc biệt!
[Trước khi đóng hệ thống, tặng ký chủ thể chất mạnh nhất vũ trụ – Hỗn Độn Thể!]
"Hả???"
Hoàng Hạo Thiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một thông báo lạnh lùng vang lên:
[Hệ thống tạm thời khóa lại, chờ ký chủ thể hiện sự thông minh hơn để mở khóa!]
ẦM!
Toàn bộ linh lực trong người hắn bỗng nhiên im bặt, hệ thống không còn phản hồi gì nữa.
Mà ở bên ngoài, những cường giả vẫn còn đang sửng sốt vì dị tượng hắn vừa gây ra.
"Thần Tử vừa sinh ra đã có thể vận chuyển linh lực, quả nhiên thiên tư vô song!"
"Không hổ là người mang dị tượng ba ngàn đại đạo cộng hưởng!"
"Tương lai, chắc chắn là tồn tại khuynh đảo cả cửu thiên thập địa!"
Hoàng Hạo Thiên nghe mà lòng nóng như lửa đốt.
"Đùa à? Ta vừa mới có hệ thống, sao nó lại bị khóa rồi? Đừng mà!"
Hắn hốt hoảng thử gọi:
"Hệ thống? Ngươi còn đó không?"
[...Không phản hồi.]
"Mở khóa lại đi! Ta hứa sẽ không hô "đánh dấu" bậy bạ nữa!"
[Không phản hồi.]
"Ta là Thần Tử! Một người mang ba ngàn đại đạo cộng hưởng! Ngươi dám khóa ta sao??"
[Không phản hồi.]
"..."
Hoàng Hạo Thiên cảm thấy như mình vừa bị hệ thống coi thường.
Nhưng bây giờ thì biết làm gì?
Hắn chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn, nằm yên trong vòng tay mẫu thân. Nhưng trong lòng hắn đang gào thét:
"Hệ thống! Ta sai rồi! Mau mở lại đi!"

[Không phản hồi.]
"Ngươi mở lại đi, ta hứa sẽ không hô "đánh dấu" bậy bạ nữa!"
[Không phản hồi.]
"Vậy ít nhất cũng cho ta một chút gợi ý chứ? Chứ khóa luôn thì ta biết làm gì?!"
[Ting! Muốn mở khóa hệ thống, ký chủ cần chứng minh bản thân không "ngu".]
[Gợi ý: Hãy thực hiện một hành động thông minh hoặc có giá trị thực tế.]
Hoàng Hạo Thiên: "..."
Mẹ nó! Đến cả hệ thống cũng coi thường trí tuệ của ta!
Hắn im lặng một lúc, bắt đầu suy nghĩ. Nếu hệ thống bảo hắn "cần thông minh" vậy hắn chỉ cần làm một việc gì đó thật khôn ngoan là được chứ gì?
Lúc này, hắn ngước lên nhìn mẫu thân – Trần Tuyết Yên. Nàng có gương mặt dịu dàng, yêu thương nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ bảo hộ.
Bên cạnh là Hoàng Vân Tiêu, trưởng tộc Hoàng Tộc Đạo Vực, một người bá đạo tuyệt luân, khí thế ngút trời.
Hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
"Ở thế giới này, muốn tồn tại lâu dài, đầu tiên phải được bảo hộ thật tốt!"
Hắn không thể để người khác xem mình chỉ là một đứa bé sơ sinh bình thường. Nếu muốn sống sót, tốt nhất là phải khiến cha mẹ và tộc nhân càng tin rằng hắn là thiên tài vô song!
Vì thế—
Hắn từ từ… giơ một ngón tay lên, rồi viết một chữ trên không trung bằng linh lực!
ẦM!
Cả đại điện r·úng đ·ộng!
"Trời ạ! Một hài nhi vừa sinh ra đã có thể vận dụng linh lực tự do sao?!"
"Không chỉ vậy, còn biết điều khiển linh lực viết chữ?! Đây là thiên tài cỡ nào chứ!"
Hoàng Vân Tiêu mắt sáng rực, cười to đầy tự hào:
"HA HA HA! Hạo Thiên của ta quả nhiên là thiên tài hiếm có! Được rồi! Từ nay về sau, bất cứ ai dám bất kính với Thần Tử, g·iết không tha!"
Trần Tuyết Yên cũng vô cùng vui mừng, ôm chặt hắn vào lòng:
"Hạo Thiên, con chính là niềm tự hào của mẫu thân!"
Hoàng Hạo Thiên thấy vậy thì cười thầm.
"Kế hoạch thành công! Tăng độ bảo hộ lên 100%!"
Nhưng quan trọng nhất—
[Ting! Hành động của ký chủ đã chứng minh bản thân có trí tuệ! Hệ thống mở khóa trở lại!]
Hoàng Hạo Thiên: "YESSSS!!!"
[Chúc mừng ký chủ! Phần thưởng mở khóa: Nhận kỹ năng 'Thiên Phú Giả Vờ' – Giúp ký chủ diễn vai thiên tài một cách hoàn hảo!]
Hắn suýt nữa bật cười thành tiếng.
Hệ thống này… bá đạo thật sự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.