Chương 1. Bắt đầu xuất sinh!
Thái Hư Tiên Vực, ba ngàn đạo châu một trong Hoàng Hư Thánh Vực, chính là Hoang Cổ thế gia, Hoàng gia gia tộc trụ sở.
Hoàng gia, gia tộc thống trị Tiên Vực một phương, truyền thừa vô số tuế nguyệt, tổ tiên đã từng vượt ra Đại Đế.
Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, toàn bộ Hoàng Hư Thánh Vực thậm chí Thái Hư Tiên Vực đều đang rung động.
Có Cổ Long hư ảnh bao quanh chỗ hư không thần đảo phát ra long ngâm, Phượng Hoàng giương cánh trải rộng đến vô tận.
Nghe đồn, đó là vì Hoàng gia có một vị nhân vật truyền kỳ dòng dõi, hoài thai trăm năm, cuối cùng muốn xuất sinh...
Hoàng gia hư không thần đảo, Thiên Đế cung bên trong.
Rất nhiều Hoàng gia trưởng lão, giờ phút này hô hấp dồn dập, nhìn xem đầy trời dị tượng. Thậm chí, ngay cả lão tổ cũng phải phá quan để xem.
Khoảnh khắc hài nhi cất tiếng khóc đầu tiên, thiên địa bị rung chuyển, vạn vật đều cộng hưởng.
Bầu trời trên Thái Hư Tiên Vực đột nhiên tối sầm, rồi ngay sau đó, ba ngàn đạo thần quang bắn ra từ hư không, mỗi đạo mang theo khí tức của một pháp tắc tuyệt thế. Những vầng sáng này không phải linh khí bình thường mà là hư ảnh đại đạo, tượng trưng cho ba ngàn đạo lý vận hành trong vũ trụ.
Hư không chấn động, quy tắc thiên địa như bị đảo lộn.
Trong sâu thẳm cấm khu, có những sinh linh cổ xưa mở mắt, kinh ngạc thốt lên:
"Ba ngàn đại đạo... có kẻ nào lại có thể cộng hưởng với toàn bộ pháp tắc? Đây là nghịch thiên chi tượng!"
Tại các Tiên Môn xa xôi, những lão bất tử đã bế quan vạn năm bỗng đồng loạt cảm ứng, một số thậm chí ngạc nhiên đến không thể tin nổi.
Ở Thái Hư Tiên Vực, toàn bộ sinh linh đều quỳ rạp xuống, như cảm nhận được một luồng áp lực vô hình từ đạo vận.
Ba ngàn đạo phù văn cổ xưa xuất hiện trên bầu trời, mỗi một đạo mang theo dấu ấn bất diệt, như muốn khắc sâu vào cõi thiên địa. Nhưng rồi, tất cả chỉ kéo dài trong nháy mắt. Tất cả quy tắc đại đạo chợt thu lại, hóa thành từng luồng hào quang, lặng lẽ nhập vào cơ thể hài nhi trong tã lót.
Lão tổ run rẩy nhìn hài nhi, giọng nói mang theo chấn động không thể che giấu:
"Ba ngàn đại đạo cộng hưởng... Đây là thiên mệnh chi tử, hay là điềm báo một kỷ nguyên mới?".
Sau đó, Trần Tuyết Yên chậm rãi bước ra, đôi mắt ôn nhu như nước, dịu dàng nhìn hài tử trong lòng.
Nàng mặc một bộ tiên y phiêu dật, từng sợi tóc đen khẽ bay theo làn gió nhẹ, dung nhan tuyệt thế phản chiếu dưới ánh sáng mờ ảo của ba ngàn đạo thần quang còn sót lại. Dưới ánh mắt của hàng trăm cường giả, nàng lại tỏ ra bình thản vô cùng, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, cẩn thận ôm lấy hài nhi vào lòng.
"Hài nhi của ta… rốt cuộc con cũng đến rồi."
Nàng thì thầm, thanh âm mềm mại nhưng lại mang theo sự chấn động lòng người. Ngay lúc này, một tia sáng mờ nhạt từ cơ thể hài tử lóe lên, tựa như ba ngàn đạo tắc vẫn còn dư âm, dao động nhẹ trong không gian.
Thập bát tổ nhìn thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng không nhịn được mà cất tiếng:
"Tuyết Yên, ngươi có biết hài nhi này có ý nghĩa gì không?"
Trần Tuyết Yên vẫn ôm chặt lấy đứa bé, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, mang theo sự kiên định không thể lay chuyển. Nàng nhẹ nhàng phất tay, lập tức một luồng khí tức mênh mông tỏa ra, tựa như tiên vận bao phủ cả không gian.
"Dù là thiên mệnh chi tử, hay là điềm báo đại kiếp, nó vẫn là hài nhi của ta!"
Cả đại điện rơi vào tĩnh lặng.
Hài nhi trong tã lót khẽ cử động, đôi mắt non nớt hé mở. Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ Thái Hư Tiên Vực dường như rung động một lần nữa…
Hoàng Vân Tiêu cũng bắt đầu bước tới, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào hài nhi trong lòng Trần Tuyết Yên.
Ông là một tồn tại đã trải qua vô số năm tháng, tu vi thâm bất khả trắc, mỗi một bước đi đều khiến thiên địa dao động. Dù uy nghiêm vô song, nhưng lúc này, khi nhìn hài tử vừa mới sinh ra, trong mắt ông lại lộ ra một tia phức tạp, có chờ mong, có vui mừng, nhưng cũng có sự nghiêm trọng khó tả.
Ông đứng trước mặt Trần Tuyết Yên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt non nớt của đứa trẻ, chợt thở dài một hơi, trầm giọng nói:
"Con ta... nên tên là Hoàng Hạo Thiên."
Vừa dứt lời, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ.
Tên này mang ý nghĩa gì, tất cả cường giả trong tộc đều hiểu rõ.
"Hoàng" là hoàng tộc bất diệt, dòng dõi chí cao trong Thái Hư Tiên Vực.
"Hạo Thiên" là bầu trời bao la, là vận mệnh cửu trọng thiên, mang theo thiên mệnh vô song.
Cái tên này vừa vang lên, liền giống như một đạo thiên lôi giáng xuống, khắc sâu vào tâm trí của tất cả cường giả có mặt.
Trần Tuyết Yên ôm chặt lấy đứa bé, khẽ thì thầm:
"Hạo Thiên... Hạo Thiên của ta."
Bỗng nhiên—
ẦM!
Cả bầu trời Hoàng Hư Thánh Vực đột nhiên bùng lên ánh sáng thần thánh, ba ngàn đạo phù văn cổ xưa một lần nữa xuất hiện, nhưng lần này, chúng không còn là dị tượng đơn thuần nữa.
Chúng bắt đầu tạo thành một vòng xoáy hư không, nơi trung tâm là Hoàng Hạo Thiên, như thể thiên địa đang đáp lại sự xuất thế của hắn.
Tất cả mọi người đều chấn động, không ai dám lên tiếng.
Thập bát tổ nhìn lên trời cao, ánh mắt sâu thẳm như có thể xuyên thấu tương lai, giọng nói khẽ vang vọng:
"Có lẽ... đây không chỉ là một thiên tài tuyệt thế đơn thuần. Mà là một vị... Đế giả tương lai hoặc hắn có thể bước ra được cảnh giới kia!"
Hoàng Vân Tiêu trầm ngâm một lúc lâu.
"Hạo Thiên... Ngay khi con sinh ra, ba ngàn đại đạo cộng hưởng, quy tắc thiên địa dao động, điều này chứng tỏ thiên tư của con đã vượt xa khỏi phạm trù bình thường."
Giọng nói của ông trầm ổn, nhưng mỗi lời thốt ra đều mang theo trọng lượng vô tận.
Ông tiếp tục:
"Trong thiên địa này, có vô số thiên tài, nhưng đại đa số đều chỉ có thể nắm giữ một đạo, một số cực kỳ hiếm hoi có thể dung hợp hai hoặc ba loại đại đạo. Nhưng con..."
Ông ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng thần bí:
"Con vừa sinh ra đã cộng hưởng với ba ngàn đại đạo, điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ rằng con không bị giới hạn bởi bất kỳ pháp tắc nào! Con không cần lựa chọn đại đạo, bởi vì bản thân con chính là đại đạo!"
Lời này vừa vang lên, tất cả cường giả trong đại điện đều cảm thấy tim mình đập mạnh, tựa như vừa nghe thấy một điều không thể tin nổi.
Thập bát tổ chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị:
"Từ thời viễn cổ đến nay, trong thiên địa này từng xuất hiện những kẻ nghịch thiên như Bất Hủ Thần Hoàng, Thiên Mệnh Đạo Tổ, hay Vô Thượng Chí Tôn... Nhưng chưa từng có ai ngay khi sinh ra đã có thể dung hợp ba ngàn đại đạo."
"Hoàng Hạo Thiên, có thể là người đầu tiên!"
Lời này vừa dứt, một luồng khí tức vô hình bùng phát từ cơ thể Hoàng Hạo Thiên, dao động ấy không hề có chút sát khí hay bá đạo, nhưng lại khiến tất cả cường giả có mặt cảm thấy nhỏ bé trước thiên uy tuyệt đối.
Lúc này, Trần Tuyết Yên ôm chặt lấy hài nhi, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhưng cũng mang theo một tia lo lắng khó nhận ra.
"Thiên tư như vậy... Là phúc hay là họa?"
Cả đại điện rơi vào im lặng.
Trưởng tộc Hoàng gia – Hoàng Vân Tiêu, toàn thân bừng sáng với khí thế uy nghiêm tuyệt đối, chắp tay sau lưng, ánh mắt quét qua tất cả cường giả trong đại điện.
Giọng nói của ông vang vọng như đại đạo ngân nga, từng chữ từng câu mang theo thiên uy vô tận:
"Với tư cách là trưởng tộc, ta – Hoàng Vân Tiêu, tuyên bố rằng: Kẻ nào dám tổn thương Thần Tử Hoàng Hạo Thiên, tức là đối địch với Hoàng Hư Thánh Vực!"
ẦM!
Lời vừa dứt, thiên địa rung chuyển, khí tức hoàng uy bao phủ toàn bộ Thái Hư Tiên Vực. Trên bầu trời, một đạo long bằng kim quang hiện lên, gầm thét chấn nh·iếp hư không, tựa như thay mặt thiên đạo chứng giám lời tuyên cáo này.
Hoàng Vân Tiêu nâng cao tay, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu thiên cơ:
"Dám có kẻ manh động, liền chấp nhận diệt tộc!"
ẦM!
Trong khoảnh khắc này, vô số cường giả trong tộc đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng hô:
"Tuân lệnh trưởng tộc!"
Dưới nền trời hoàng kim, tuyên ngôn ấy như được khắc sâu vào quy tắc thiên địa, trở thành một đại cấm kỵ không ai dám vi phạm.
Nhưng ngay lúc này, ở nơi xa xôi bên ngoài Thái Hư Tiên Vực, có những ánh mắt thần bí đang nhìn về phía Hoàng Hạo Thiên…
Liệu sự xuất thế của Thần Tử có thực sự được bình yên? Hay một cơn sóng gió sắp sửa ập đến?