Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 98: “Tôi trở về trường học trước đây.”




Đi khách sạn sao?  

             Đi Đại Học Công Thương?  

             Hay là đi nhà mình?  

             Lúc này trong lòng Phùng Tiếu Tiếu hoang mang rối bời. Cuối cùng, cô quyết định cứ lái xe về nhà mình trước, đến nhà rồi lại tính tiếp.  

             Một đường thận trọng chạy đến dưới nhà, Triệu Dật vẫn ở bên cạnh ngủ. Phùng Tiếu Tiếu vỗ vỗ Triệu Dật: “Triệu Dật, Triệu Dật, tỉnh lại......”  

             Triệu Dật mơ hồ mở to mắt, men rượu xông lên đầu làm hắn thoáng có chút choáng váng. Nhưng được ngủ một lát, quả thật dễ chịu hơn một chút so với lúc nãy.  

             “Đến đâu rồi?”  

             “Đến chung cư của tôi. Lúc nãy anh ngủ thiếp đi, tôi cũng không biết nên đi nơi nào?”  

             Triệu Dật ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lấy lại tinh thần nói: “Nhà cô à…Không vấn đề gì… Được rồi! Cô cứ đỗ xe xong rồi thì cứ trở về đi.”  

             Phùng Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc, theo bản năng hỏi lại: “Vậy còn anh thì sao?”  

             Triệu Dật nhìn hai bên một chút, ánh mắt rơi vào một khách sạn bên cạnh, trên đó có tấm biển ghi Chain Express: “Tôi đi khách sạn, không cần phải tìm người chở về. À đúng rồi! Cô đừng quên y phục ở ghế sau.”  

             Khách sạn?  

             Nếu ngủ tại khách sạn thì ở đâu chẳng có, bên cạnh tiệm cơm lúc nãy cũng có khách sạn đấy thôi. Là vì tiễn đưa mình trở về sao?  

             Đều uống tới say như vậy, vẫn không quên nhắc nhở mình cầm theo đống quần áo mua lúc buổi sáng....  

             Hai người xuống xe, Phùng Tiếu Tiếu cầm theo 2 cái túi quần áo cùng giày dép. Cô khóa kỹ cửa xe, đem chìa khóa xe đưa cho Triệu Dật.  

             Triệu Dật tiếp nhận: “Được rồi, cô trở về trước đi.”  

             Phùng Tiếu Tiếu do dự một chút nói: “Nếu không… ngủ luôn ở nhà tôi?”  

             Triệu Dật thoáng có chút kinh ngạc nhìn Phùng Tiếu Tiếu. Cô cũng ý thức được Triệu Dật có thể hiểu lầm, vội vàng khoát tay giải thích nói: “Đừng… Đừng hiểu lầm, dù sao ở khách sạn không thoải mái bằng ở nhà. Anh có thể ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ ở ghế sô pha ngoài phòng khách......”  

             Triệu Dật cười lớn: “Ha ha, cô cũng dám mang đàn ông say rượu về nhà! Cô cũng không sợ xảy ra chuyện gì sao...... Được rồi, tôi ở khách sạn là được.”  

             Triệu Dật nói xong liền quay người đi về phía khách sạn. Thân hình hắn có chút xiêu vẹo, dù sao hắn uống hơn 1 lít rưỡi rượu trắng. Coi như không nằm lăn ra đất, nhưng đi đứng khệnh khạng, bị gió thổi xiêu vẹo đều là chuyện bình thường.  

             Khuôn mặt Phùng Tiếu Tiếu ửng đỏ, không nói gì thêm nữa. Kỳ thực, lúc nãy cô phải sử dụng hết can đảm mới có thể nói được mấy câu đó. Bị Triệu Dật nói như vậy, can đảm trong nháy mắt liền biến mất.  

             Giờ nghĩ lại, cô vẫn có chút hoảng hốt. Nếu như anh ta thật muốn làm chút gì, chính mình nên làm thế nào?  

             Cắn môi một cái, Phùng Tiếu Tiếu bước nhanh đuổi theo. Cô đưa tay đỡ Triệu Dật đang đi đứng xiêu vẹo rồi nói: “Anh cứ đi chệnh choạng thế này… vẫn là để tôi đưa anh đến khách sạn, rồi tôi quay  trở về nhà cũng không muộn......”  

             Triệu Dật nghiêng đầu lại, liếc mắt nhìn Phùng Tiếu Tiếu nói: “Được.”  

             Hai người tới khách sạn, Triệu Dật mở một gian phòng có giường lớn. Phùng Tiếu Tiếu dìu lấy Triệu Dật đi vào phòng, đưa vào phòng ngủ Triệu Dật đạp rơi giày lập tức ngã ra ở trên giường, hướng về phía sau khoát tay áo nói.  

             “Ok, cô trở về đi.”  

             Phùng Tiếu Tiếu ừ một tiếng, nhưng cũng không lập tức đi ngay. Cô nhìn chung quanh một chút, tìm được điều khiển của điều hoà không khí. Cô bật điều hòa cho hắn, điều chỉnh đến nhiệt độ phù hợp. Tiếp đó, cô lấy thêm một chai nước suối đặt ở đầu giường, sau đó mới rời đi.  

             Triệu Dật tiện tay kéo chăn qua, khoác lên trên thân mình lẳng lặng thiếp đi.  

             Tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, phát hiện đã là 11h sáng chủ nhật. Triệu Dật vuốt vuốt đầu rồi nhìn hai bên một chút, hắn cầm lấy chai nước đầu giường một hơi uống hơn phân nửa. Lập tức liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.  

             Triệu Dật đi vào phòng vệ sinh, thống khoái tắm nước nóng. Cả người nhất thời sung mãn, hoàn toàn đã thanh tỉnh.  

             Triệu Dật trở lại trên giường, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút tin tức.  

             Có tin từ Liễu Vũ Phi, có tối hôm qua gửi cũng có sáng hôm nay đến.  

          Liễu Vũ Phi: “Ngày nghỉ cuối tuần, cậu có làm gì không? Không phải cả ngày chui trong phòng ngủ nướng chơi game đấy chứ?”  

             Liễu Vũ Phi: “Đồ đần Triệu Dật! Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của mình?”  

             Còn có tin nhắn từ Lục Đào và Phùng Tiếu Tiếu, tối hôm qua cùng buổi sáng đều có.  

             Lục Đào: “Tôi trở về trường học trước đây.”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Chìa khóa xe tôi để ở trên tủ cạnh đầu giường.”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Đã rời giường chưa? Có muốn đi ăn sáng với tôi không?”  

             Triệu Dật bật cười, lười nhác trả lời tin nhắn Liễu Vũ Phi. Hắn trực tiếp bấm số để gọi cho cô.  

             Điện thoại rất nhanh liền kết nối, Liễu Vũ Phi khẽ nói: “Cuối cùng cũng nhớ trả lời điện thoại rồi hả? Có phải cậu lại lượn đi đâu chơi đúng không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy! Thứ 7 tuần này quá bận. Tối hôm trước mời mấy người bạn uống rượu ở quán bar, hôm qua bọn họ mời lại đi câu lạc bộ ngựa để cưỡi ngựa. Buổi tối lại uống, còn uống rất nhiều rượu trắng cho nên đành nằm ở quán rượu ngủ lại. Bây giờ mới tỉnh này, cậu xem xem cuộc sống của mình có phải quá phong phú không?  

             “Uống nhiều như thế làm gì, sao cậu không chú ý tới thân thể của mình......”  

             Liễu Vũ Phi nghe xong, nhạy bén bắt được trọng điểm nói: “Đi bar uống rượu, có phải hay không có mấy em gái chân dài hả?”  

             Triệu Dật rất là thản nhiên thoải mái trả lời: “Tất nhiên là có! Mấy anh em đều là tổng giám đốc hoặc con nhà giàu, khẳng định có mang bạn gái tới chơi. Chẳng lẽ mấy tên đàn ông tới đây để uống rượu nghe nhạc à.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.