Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 89: Đối với anh ta, bản thân mình là gì?




Giá của chiếc áo này cũng không rẻ, 31 ngàn tệ.  

             Tổng của mấy món đồ phía trước là 29,800 cộng thêm chiếc váy liền áo này nữa là 60,800 tệ.  

             Mặc dù giá cả đã vượt qua 50 ngàn, nhưng bây giờ Triệu Dật căn bản sẽ không quan tâm một chút khác biệt như vậy. Mà lại, hắn còn muốn sử dụng thẻ hoàn tiền mà.  

             Cửa hàng Dior nhất định sẽ kiếm lời, nhưng bản thân tôi cũng chắc chắn không lỗ.  

             Quẹt thẻ, thanh toán.  

             “Hệ thống, sử dụng thẻ sơ cấp hoàn tiền.”  

             “Đinh! Trước mắt đã tiêu phí 60,800 tệ. Ký chủ sử dụng thẻ sơ cấp hoàn tiền, hạn mức cao nhất là 50 ngàn.”  

             “Trước mắt hạn mức giới hạn là 50 ngàn, số lần sử dụng còn lại là 4.”  

             “Hoàn tiền bội số là......3 lần.”  

             “Hoàn lại số tiền là 150 ngàn tệ. Số tiền đã lưu vào hệ thống, tùy thời có thể rút ra.”  

             Triệu Dật kiểm tra một chút số liệu bảng trạng thái, cũng đã một thời gian hắn không chú ý.  

             “Hệ thống thần trợ: Nam nhân có tiền liền có gan, làm chuyện gì cũng giống như được thần trợ giúp!”  

             Ký chủ: Triệu Dật  

             Đẳng cấp: LV4  

             Phần thưởng đặc quyền: Mỗi khi tim Ngài đập một nhịp, có thể được tặng 0.8 tệ.  

             Điểm kinh nghiệm thăng cấp: 1,313,379/5,000,000 (tiêu tốn 1 tệ sẽ thu được 1 điểm kinh nghiệm)  

             Vật phẩm hiện tại có thể nhận lấy: Không  

             Tiền trong hệ thống: 8,858,326.6 tệ”  

             Danh hiệu đang có hiệu lực: không  

             Kỹ năng của ký chủ:  

             1. Cao thủ cận chiến  

             2. Kỹ năng huấn luyện thú  

             3. Kỹ năng Tiếng Anh  

             4. Kỹ năng điều khiển xe  

             5. Kỹ năng dương cầm  

             Được 8 triệu 850 ngàn à? đúng là không tệ!  

             Số tiền này chủ yếu là từ 2 lần thu hoạch trước đó. Đầu tiên là 6 triệu 200 ngàn đến từ uống rượu hoàn tiền tối qua, còn lại là gần 2 triệu của 20 ngày tim đập thu được.  

             Triệu Dật quay đầu lại, nhìn thấy Phùng Tiếu Tiếu đã thay xong bộ đồ T-shirt quần đùi mới mua. Hắn cười nói: “Phiền đem quần áo và giày lúc trước của cô ấy bọc lại vào cái túi hộ tôi.”  

             “Vâng, thưa quý khách!”  

             Sau khi mọi việc hoàn thành, Triệu Dật cười nói: “Vậy là xong, chúng ta xuất phát thôi!”  

             Lục Đào nhìn xem cách tiêu tiền của Triệu Dật, trong lòng không khỏi âm thầm khiếp sợ. Triệu Dật nói nhà cậu ta chỉ là gia đình khá giả bình thường, tiền cậu ta sử dụng đều do chính mình kiếm. Với cách chi tiêu như này, cậu ta đến cùng đã kiếm được bao nhiêu tiền?  

             Chỉ tính từ tối qua đến bây giờ cậu ta đã tiêu xài hơn 300 ngàn. Nếu cậu ta không có mấy triệu tài sản hoặc ổn định thu vào, làm sao dám làm như vậy?  

             Lục Đào đối với Triệu Dật tràn ngập tò mò.  

             Triệu Dật nếu là biết nghi vấn của Lục Đào, nhất định sẽ cười thầm.  

             Hệ thống thần trợ, giống như thần trợ giúp.  

             Triệu Dật một lần nữa lái xe, bọn họ đi tới câu lạc bộ đua ngựa Phượng Vịnh.  

             Phùng Tiếu Tiếu ngồi ghế cạnh tài xế, lúc này trong lòng cô có chút miên man.  

             Anh ta dùng hơn 60 ngàn để mua quần áo cho mình!  

             Mặc dù Phùng Tiếu Tiếu cũng biết, 60 ngàn không tính là gì đối với Triệu Dật. Dù sao lúc trước hắn một lần sử dụng hơn 50 vạn cho cô. Thế nhưng, đại gia dùng tiền cũng phải có lý do chứ?  

             Anh ta coi mình là bạn gái?  

             Không có khả năng!  

             Phùng Tiếu Tiếu mặc dù đẹp, nhưng cô không hề đắc ý.  

             Triệu Dật là một anh chàng vừa đẹp trai vừa có tiền, khí chất hơn người là một vị con nhà giàu cực kỳ hiếm có. Người như anh ta muốn tìm dạng gì bạn gái không có, tìm một streamer nhỏ nhoi như mình làm gì?  

             Chẳng lẽ anh ta muốn chơi đùa với mình sao?  

             Mấy tên nhà giàu không phải đều thích chuyện như vậy sao, đổi bạn gái chẳng khác gì thay quần áo......  

             Thế nhưng, mọi chuyện đều không giống như vậy.  

             Triệu Dật đối với mình vẫn luôn giữ đúng chừng mực, luôn đối xử với mình như là bạn bè bình thường. Cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ có bất cứ yêu cầu gì quá đáng với mình, cũng không có bất kỳ ám chỉ nào. Anh ta còn nói luôn coi mình là bạn, giúp cô chỉ là thuận tay.  

             Chẳng lẽ anh ta thật sự chỉ xem mình là bạn bè?  

             Hôm nay mang mình đi chơi ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, còn tốn công chọn cho mình nhiều đồ như vậy…Đối với anh ta, bản thân mình là gì?  

             Cô gái nhỏ cảm thấy bối rối, trong lòng có chút hoảng hốt.  

             Đến khi xe dừng lại, tâm trạng của cô vẫn chưa bình tĩnh lại. Sau khi đậu xe xong, Triệu Dật nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phùng Tiếu Tiếu. Thấy cô có tâm sự trong lòng, hắn cười cười tiến tới rồi thấp giọng cười nói: “Đang nghĩ gì đấy? Lông mày đều vo thành một nắm.”  

             Phùng Tiếu Tiếu giật nảy mình, vội vàng phủ nhận: “Không có, không nghĩ gì hết.”  

             Triệu Dật quay về phía mấy người Tôn Lượng, giải thích nói: “Tối hôm qua tôi quen thêm mấy người bạn, sau đó có mời bọn họ cùng nhau uống rượu. Bọn hắn là người mời tôi đi chơi hôm nay, còn yêu cầu mang theo bạn gái. Tôi cảm thấy cũng lâu rồi không gặp cô, cũng đoán cô hẳn là cũng thấy hứng thú, còn có thể phát sóng trực tiếp nữa. Cho nên hôm nay mới hẹn cô ra, cô cứ thoải mái vui chơi là được, nghĩ vớ vẩn làm gì.”  

             Phùng Tiếu Tiếu khẽ ồ một tiếng, trong lòng thở dài một hơi. Đồng thời tâm tình cô ầm thầm dâng lên một tia ấm áp.  

             Anh ta thật chu đáo.  

             Phát giác được chính mình suy nghĩ gì, còn tận lực giải thích cho mình......  

             Triệu Dật bổ sung một câu: “Tôi biết trong đầu cô đang có mấy ý nghĩ linh tinh. Dù sao, mọi chuyện không phải như cô tưởng tượng, không cần nghĩ ngợi lung tung. Yên tâm đi chơi, cứ xem như đại gia đây mang cô theo nhìn chút sự đời.”  

             Phùng Tiếu Tiếu ngoác miệng ra: “Anh còn không lớn bằng tôi đâu?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.