Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 82: Thẻ tiêu phí hoàn tiền có chỗ dùng rồi!




“Cậu và Sở Lê Lê to nhỏ gì đấy?”  

             Trên đường về phòng ngủ, Lục Đào khẽ đụng qua bả vai Triệu Dật nhíu mày nói: “Tôi cảm giác cô ấy có hứng thú với cậu......”  

             Quách Đông Lai gật đầu phụ hoạ: “Tôi cũng cảm thấy thế. Cô ấy rõ ràng có ý đập chậu cướp hoa, Triệu Dật, cậu cần phải bình tĩnh.”  

             Triệu Dật cười mắng: “Hôm nay bọn tôi thảo luận về hoạt động sắp tới của lớp, đây là chính sự biết không?. Mấy người các cậu toàn suy diễn vớ vẩn, đầu óc thật đen tối!”  

             Lý Dương tò mò hỏi: “Hả, sắp tới có hoạt động gì?”  

             Triệu Dật đem việc tổ chức xem phim cùng buổi tiệc liên hoan đều nói một lần. Ánh mắt Lục Đào bỗng sáng lên, cười to nói: “Ha ha, nam nữ ngồi xen kẽ nhau, đây đúng là một ý tưởng tuyệt vời, ha ha!”  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương đều lập tức kích động lên nói: “Có thật không? Tổ chức vào thứ bảy tuần sao ư?”  

             Triệu Dật liếc qua hai người, hắc hắc cười quái dị: “Có gì mà kích động thế? Hắc hắc, nói thật đi, hai người có mục tiêu rồi đúng không? Nói cho tôi rồi tôi thao tác ngầm cho, đảm bảo giúp hai người các cậu một đoạn đường!”  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương đều cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng nếu nhìn vào mắt họ sẽ thấy khát vọng không đè nén được.  

             Cảm giác hoạt động lần này rất giống hẹn hò nhóm!  

             Lục Đào cười hì hì nói: “Ngoại trừ Sở Lê Lê là trường hợp đặc biệt, kỳ thực phần lớn nữ sinh trong lớp chúng ta cũng không tệ lắm. Quách Đông Lai, Lý Dương, nên nhớ làm quan ăn lộc vua. Cố gắng lên! Cứ nghe theo Triệu Dật, bây giờ đời cậu ta đang lên hương!”  

             Quách Đông Lai phản kích nói: “Còn cậu thì sao? Sở Lê Lê ư?”  

             Lục Đào mỉm cười, đưa tay ôm Triệu Dật bả vai: “Rõ ràng Sở Lê Lê có hứng thú với Triệu Dật, tôi sẽ không xen vào làm gì. Hơn nữa, đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của Sở Lê Lê mà nhầm to, cô gái này không đơn giản đâu, rất khó đối phó. Mà lại nói, đừng quên tôi là một anh chàng phong lưu. Bên ngoài có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, vì sao phải đâm đầu vào tìm bạn gái? Đã thế còn muốn tìm ở trong lớp mình làm gì?”  

             Triệu Dật phản kích nói: “Đâu phải bảo cậu tìm, tự dưng lôi tôi vào làm gì?”  

             Lý Dương tò mò hỏi: “Không phải Triệu Dật có bạn gái rồi à? Liễu Vũ Phi so với Sở Lê Lê thì còn đẹp hơn......”  

             Lục Đào cười hắc hắc, lại không nói chuyện.  

             Triệu Dật giải thích nói: “Tôi và Sở Lê Lê cũng không có mối quan hệ như các cậu tưởng, chúng tôi chỉ là bạn. Ừ thì… Ít nhất bây giờ chỉ là bạn bè.”  

             Lý Dương ngạc nhiên trợn trừng mắt, không nói nên lời. Hồi thần lại, hắn hướng về phía Triệu Dật dựng thẳng lên ngón cái.  

             “Triệu Dật, cậu thật trâu bò!”  

             Quách Đông Lai hỏi lại: “Tôi chỉ có chút hiếu kỳ. Tôi cảm thấy Liễu Vũ Phi cùng cậu rất xứng đôi, hơn nữa cô ấy đã công khai tuyên bố là bạn gái của cậu, vì sao cậu không chấp nhận?”  

             Triệu Dật lười đi giảng giải chuyện hắn cứu người, cười hì hì nói: “Bởi vì ao nhà tôi thiếu cá!”  

             Thiếu cá?  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương không hiểu chuyện gì.  

             Lục Đào cười ha ha nói: “Ha ha, không hiểu đúng không? Nói dễ nghe thì mục tiêu của cậu ta là biển cả bao la. Còn nói khó nghe, hắc hắc… Cậu ta là một tên cặn bã, muốn nuôi đủ các loại cá, sẽ không dành thời gian cho riêng một con cá nào......”  

             Triệu Dật phản bác: “Tôi cùng Liễu Vũ Phi quan hệ vô cùng trong sáng, việc này sao có thể tính là cặn bã?”  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương đều lấy lại tinh thần, cười ha ha.  

             “Học giả trộm sách, nên không tính là ăn trộm!”(+)  

             (+) Trích trong một bộ truyện ngắn “Khổng Ất Kỷ” của Lỗ Tấn.  

             Tám nhảm một hồi, Lục Đào kéo Triệu Dật rớt lại phía sau một bước, nhỏ giọng nói: “Hôm nay cuối tuần, tìm một chỗ cùng nhau uống rượu không?”  

             Triệu Dật sảng khoái đáp ứng: “Được! Cậu cứ an bài, tôi thanh toán.”  

             Lục Đào lắc đầu: “Lần này để tôi! Tôi chuẩn bị gọi thêm vài người bạn nữa, cũng xem như để mọi người biết mặt nhau, thêm một người bạn thêm một con đường.”  

             Triệu Dật cười nói: “Gọi thêm bạn càng tốt! Vậy thì tôi càng phải giành trả tiền, cậu cũng đừng tranh giành với tôi nữa.”  

             Lục Đào thấy Triệu Dật thật sự muốn giành thanh toán, hơn nữa hắn biết Triệu Dật không thiếu tiền nên cũng không khách sáo nữa: “Thôi được! Để tôi gọi điện thoại đặt chỗ, còn phải hẹn với mấy người khác nữa.”  

             Triệu Dật cười nói: “Được! Hiếm khi có dịp ra ngoài, nhớ gọi nhiều nhiều vào. Đừng để đến lúc đó thì vắng ngắt chỉ có hai ba người chúng ta. Nhiều người mới náo nhiệt, cậu cũng đừng tiết kiệm tiền hộ tôi.”  

         “Được! Tôi gọi thêm ba người bạn nữa, lại yêu cầu an bài vài cô gái đẹp. Đoán chừng cũng tầm 10 người, cậu thấy được không?”  

             10 người sao?  

             Vượt qua con số 8, ổn thỏa!  

             Thẻ tiêu phí hoàn tiền có chỗ dùng rồi!  

             “Ok!”  

             Lục Đào không nhanh không chậm lấy điện thoại ra gọi mấy cái. Cuối cùng, hắn hướng về phía Triệu Dật khoa tay múa chân làm một cái OK: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong! Quán bar FL. Lái xe, hay là thuê xe?”  

             “Để tôi lái xe.”  

             Lục Đào sảng khoái cười nói: “Được, thế tôi đi nhờ xe vậy.”  

             Lục Đào đi bộ ra ngoài trường, còn Triệu Dật đi vào chỗ gửi xe lấy xe, tiếp đó dựa theo hướng dẫn của Lục Đào bắt đầu lên đường.  

             Lục Đào ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay qua quay lại nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Trang bị nội thất đều là tốt nhất, giá lăn bánh hẳn là cũng gần ba triệu đúng không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Hai triệu chín.”  

             Lục Đào tò mò hỏi: “Trong nhà cậu làm gì?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.