Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 80: Có nhiệm vụ mới?




Sở Lê Lê đứng ở trên bục, thần thái tự tin nhìn xuống. Cô bình tĩnh trình bày bài diễn thuyết của mình.  

             Lúc này, sự trưởng thành của Sở Lê Lê được thể hiện vô cùng tinh tế. Bài diễn thuyết của cô không chỉ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của phía nam sinh mà còn có không thiếu nữ sinh nhìn cô với ánh mắt sùng bái.  

             Có một số bạn nữ cảm thấy hâm mộ phong cách và sự xinh đẹp của  Sở Lê Lê. Nhưng có lẽ, càng nhiều người coi cô là một hình mẫu mà họ đang hướng tới.  

             Các cô gái đều hy vọng bản thân có thể trở nên trưởng thành và thành thục hơn. Họ muốn làm một cô gái hấp dẫn chứ không phải là nhưng cô nàng ngây ngô hiện tại.  

             “Triệu Dật! xông lên. Tôi cũng muốn nghe cậu nói một chút!”  

             Nghe Tống Dịch Minh gọi tên, Triệu Dật cũng không ngần ngại. Hắn lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi lên bục giảng. Hắn cầm lên mic rồi nhìn chung quanh phòng học một vòng.  

             Cả phòng học trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Dật. Một số người đang muốn tranh cử tỏ ra lo lắng, chỉ sợ vị trí của mình trùng với Triệu Dật.  

             “Chào mọi người! Tôi là Triệu Dật, đến từ Thiên phủ. Tôi tự ứng cử chức ủy viên vui chơi giải trí.”  

             Có mấy người tâm trạng liền thả lỏng một chút, âm thầm thở dài một hơi. Không ít người đôi mắt sáng lên, mang đầy vẻ chờ mong.  

             Triệu Dật mỉm cười, bình tĩnh nói: “Bản thân tôi cũng không có nhiều sở trường, chỉ thích tham gia những việc dễ dàng. Ví dụ như liên hoan, ăn uống, du lịch các loại. Nếu mọi người tin tưởng tôi, thì trong bốn năm đại học kế tiếp… tôi sẽ tổ chức các hoạt động nhẹ nhàng vui vẻ để giảm bớt áp lực học tập cho mọi người. Một điều nữa, nếu có bạn học nào cần giải quyết vấn đề độc thân, tôi cũng sẽ hết mình giúp đỡ.”  

             Triệu Dật vừa nói xong câu cuối, toàn bộ phòng học đều bùng nổ.  

             “Tốt!”  

             “Bọn tôi sẽ bầu cho bạn!”  

             “Ủng hộ!”  

             Dù là nam sinh hay nữ sinh thì đều kêu ầm lên, thể hiện sự ủng hộ đối với Triệu Dật.  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Ha ha, xem ra các bạn đều rất muốn giải quyết vấn đề độc thân nhỉ......”  

             “Đúng thế!”  

             “Ha ha, chính nó!”  

             “Triệu Dật! Bạn đã có bạn gái rồi, không thể quên chúng tôi chứ!”  

             “Tôi muốn tìm một anh chàng đẹp trai!”  

             Triệu Dật cười nói: “Được thôi! Chỉ cần mọi người tin tưởng tôi, tôi chắc chắn hết sức giúp đỡ các bạn. Nhưng tôi nói trước điều này, thà mất lòng trước được lòng sau nha. ‘Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân’ cho nên dù mình có giúp đỡ như nào, mọi chuyện cuối cùng đều phải dựa vào bản thân của mỗi người. Chuyện nam nữ cũng giống vậy, không phải cái gì tôi cũng có thể hỗ trợ được. Có một số việc vẫn cần bản thân tự làm, đúng không?”  

             Nghe Triệu Dật đùa giỡn như vậy, cả phòng học cười ầm lên.  

             Mấy nữ sinh có chút thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy bọn họ cũng rất là vui vẻ.  

             Tống Dịch Minh nhìn Triệu Dật phát biểu trên bục, cảm thấy có chút tiếc nuối. Bản thân Triệu Dật có sức hút vô cùng lớn, đáng tiếc cậu ta không đồng ý làm lớp trưởng. Tuy nhiên, Sở Lê Lê cũng không kém, sự thành thục và trưởng thành của cô bé cũng không thua gì Triệu Dật.  

             Một anh chàng đẹp trai và một cô gái xinh đẹp? Liệu rằng giữa bọn họ có thể sinh ra chuyện gì thú vị không nhỉ?  

             Cuối cùng Triệu Dật phất tay nói: “Bỏ phiếu cho tôi, tôi mang mọi người bay!”  

             Triệu Dật vừa nói xong, cả phòng lại cười ầm lên.  

             Những người khác lên bục đều đường hoàng chững chạc, phát biểu muốn vì bạn học phục vụ cái gì, giúp đỡ cái kia v.v... Chỉ có riêng bài diễn thuyết của Triệu Dật là không theo khuôn mẫu, hơn nữa nói đúng điều mong muốn của họ. Thử hỏi, có ai không nhiệt tình ủng hộ chứ?  

             Sau bài diễn thuyết của Triệu Dật, căn bản không có ai dám tranh chức của hắn, lập tức toàn bộ phiếu đều thông qua.  

             Quách Đông Lai là một anh chàng có thân thể khỏe mạnh, yêu thích chơi bóng rổ. Sau khi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, hắn đã tranh cử chức vụ lớp phó thể dục.  

             Mọi việc đã xong xuôi.  

             Kết quả cuối cùng được Tống Dịch Minh công bố. Sở Lê Lê thắng cử chức lớp trưởng, một nam sinh khác tên Cố Nhân sẽ đảm nhiệm lớp phó. Các chức còn lại bao gồm: bí thư chi bộ Lương Lam, lớp phó học tập Bao Hân Vũ, lớp phó kỷ luật Chu Nhã Bối, lớp phó văn thể mỹ Triệu Dật, lớp phó thể dục Quách Đông Lai, lớp phó sinh hoạt Nhậm Nghi.  

             “Ký chủ nhậm chức lớp phó văn thể mỹ, ban thưởng thẻ ăn lẩu vui vẻ 01 cái.”  

             “Thẻ ăn lẩu vui vẻ: Không có vấn đề gì mà một buổi ăn lẩu không giải quyết được. Nếu có, lại cho thêm trận! Ký chủ tổ chức một bữa tiệc lẩu có ít nhất 30 người tham dự, hoàn tiền bội số 1-10 lần, mức độ hài lòng của người tham dự sẽ tăng thêm bội số.”  

             “Khởi động nhiệm vụ nhậm chức: Trong vòng hai tuần, tổ chức một buổi hoạt động giải trí có cả lớp tham dự.”  

             “Ban thưởng: Dựa theo tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ.”  

             Có nhiệm vụ mới?  

             Triệu Dật cũng không có giật mình, mà thấy vô cùng mừng rỡ.  

             Hiện tại, thứ hắn mong đợi nhất chính là nhiệm vụ của hệ thống. So với các phần thưởng khác, phần thưởng nhiệm vụ phong phú hơn hẳn. Ban thưởng bình thường đều là các loại thẻ mua sắm, không có quá nhiều tác dụng với hắn. Dù sao mỗi ngày hắn cũng nhận được ít nhất 70 ngàn tệ, cho nên hắn càng hy vọng sẽ nhận được các loại năng lực hơn là tiền tài.  

             Tiền nhiều bao nhiêu thì vẫn có lúc tiêu hết. Trong khi các loại năng lực luôn tồn tại, vĩnh viễn không biến mất.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.