Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 72: “Các cậu tính đi ăn ở chỗ nào?”




Lục Đào nhìn thấy Triệu Dật tay không trở về, mỉm cười không nói.  

             Lý Dương cùng Quách Đông Lai nhìn thấy hai tay trống trơn của Triệu Dật thì có hơi kinh ngạc, phảng phất như có điều suy nghĩ.  

             Bốn người rời khỏi cửa lớn, Lý Dương nhỏ giọng nói: “Cậu đem cái bao thuốc kia đưa cho quản lý ký túc xá hả?”  

             Triệu Dật mỉm cười: “Đúng đó! Mình lấy danh nghĩa là 303 đem tặng lão, sau này các cậu có chuyện gì mà về muộn, nếu đã đóng cửa thì kêu lão mở cửa cũng thuận tiện.”  

             Quách Đông Lai nháy mắt mấy cái: “Cái này rất quan trọng sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Ký túc xá 11h đóng cửa, cái kia quyền mở cửa đều nằm trong tay lão. Cho nên tạo mối quan hệ cùng với quản lý này cũng không phải là không có lợi ích. Dù sao, cũng không tốn bao nhiêu mà làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều. Dẫu sau này các cậu có mang bạn gái về thì cũng dễ dàng xử lý một chút.”  

             Lục Đào ở bên cạnh cười nói: “Các cậu là đang tiếc gói thuốc à? Yên tâm đi! Mình là giàu giả còn Triệu Dật với là thật nha. Một gói thuốc lá mà thôi, đối với cậu ta căn bản cũng không coi là gì.”  

             “Được nha! Mình còn chưa nói vụ điều hòa không khí đó, mà cậu đã thổi mình lên rồi…”  

             Triệu Dật cười đáp lại một câu, mấy người mới đi hai bước liền nhìn thấy một người đang đi tới. Chính là giáo viên của bọn hắn: Tống Dịch Minh.  

             “Thầy Tống!”  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương bộ dáng có chút khẩn trương, bước chân cũng ngừng lại.  

             Tống Dịch Minh cười nói: “Ký túc xá sắp đóng cửa, các cậu còn định đi đâu thế?”  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương theo bản năng quay sang nhìn Triệu Dật, ánh mắt có chút hoảng loạn.  

             Triệu Dật liếc mắt nhìn Lục Đào đang tủm tỉm cười, móc ra bao thuốc: “Thầy Tống, hôm nay dọn dẹp ký túc xá, làm hơi quá nên bây giờ bọn em thấy đói bụng. Chúng em đang chuẩn bị đi ăn khuya, thuận tiện cho thân nhau hơn….”  

             Quách Đông Lai mở to mắt, thầy giáo mà cũng dám đút thuốc?  

             Cái này sợ chính là tự mình tìm đường chết?  

             Nhưng mà để cho Quách Đông Lai kinh ngạc hơn chính là Tống Dịch Minh lại nhận thuốc, thái độ còn rất khách khí: “Vậy các em trở về chỉ sợ cửa đã đóng, muốn thầy nói giúp một tiếng cho quản lý không?”  

             Triệu Dật lấy ra bật lửa cho Tống Dịch Minh châm thuốc, đồng thời cười nói: “Không cần làm phiền thầy giáo, em cùng Trịnh quản lý đã sớm chào hỏi.”  

             “A?”  

             Tống Dịch Minh mồi thuốc lá, liếc mắt nhìn Triệu Dật ánh mắt có chút kinh ngạc.  

             Triệu Dật thuận miệng hỏi: “Thầy Tống tới đây không biết là có chuyện gì vậy ạ?”  

             Tống Dịch Minh nhìn điếu Long Yên trên tay, cười nói: “Đến thăm nhóm các cậu một chút, hôm nay không phải ngày nhập học đầu tiên sao, coi các cậu có gì cần giúp thì ta giúp thôi…”  

             Triệu Dật cười nói: “Bọn em đều là con trai, có thể có chuyện gì chứ. Phải rồi, Thầy Tống nếu không bận gì thì đi uống cùng bọn em một chút, thuận tiện chúng ta nói một số việc ở trường học?”  

             Tống Dịch Minh vẻ mặt có chút do dự, ánh mắt liếc về hướng ký túc xá.  

             Triệu Dật nháy mắt mấy cái, mỉm cười nói: “Nếu không, thì để em gọi nhóm bạn học ở bốn phòng kia đều đi chung. Xem như đây là một lần tụ hội, có thể giúp mọi người đoàn kết với nhau. Nếu có vấn đề gì cũng có thể nói ra. Thầy Tống, người xem có được không?”  

             Tống Dịch Minh cười nói: “Cũng được.”  

             Bên cạnh Quách Đông Lai cùng Lý Dương nhìn giáo viên chủ nhiệm cùng Triệu Dật cười nói, trong mắt tràn đầy sự kính nể.  

             Suy nghĩ của bọn hắn còn dừng lại ở cấp ba, đối với thầy giáo vẫn còn cảm thấy có một loại khoảng cách nhất định. Thực tình bọn họ không biết ở đại học thì học sinh và giáo viên cách giao tiếp có chút thay đổi, đều là cách xã giao giữa những người trưởng thành. Nào còn giống như cách giao tiếp cứng nhắc thời cấp ba.  

             “Để em đi gọi!”  

             Nhìn thấy hai người quyết định, Quách Đông Lai không chút do dự đáp ứng.  

             “Em cũng đi.”  

          Lý Dương cũng ngay lập tức đuổi theo.  

             Bọn hắn không giống như Triệu Dật, làm gì có lá gan bình tĩnh mà trò chuyện cùng thầy giáo. Cho nên đành nhanh chân chạy thôi.  

             Tống Dịch Minh cười nói : “Được! Các cậu kêu những người khác cùng đi, không muốn cũng không miễn cưỡng. Để tôi đi chào quản lý ký túc xá một tiếng cái đã…”  

             Mười mấy nam sinh nhao nhao chạy xuống lầu, mặc kệ có muốn đi ăn khuya hay không. Nếu đã có giáo viên chủ nhiệm tham dự tự nhiên sẽ đều mong muốn được tham gia. Huống chi, đây cũng coi như là hoạt động tập thể, vừa mới vào trường học sinh bình thường đều muốn dung nhập vào tập thể. Đây chính là cơ hội tốt, nếu đã như vậy ngu gì không tham gia chứ.  

             Tống Dịch Minh cười nói : “Các cậu tính đi ăn ở chỗ nào?”  

             Triệu Dật cười nói: “Chúng em đều mới đến đây, cũng không biết quán nào hay thầy dẫn chúng em đi nha.”  

             “Đi lên đoạn phố ăn vặt đi, chỗ đó vừa ngon vừa rẻ nữa.”  

             Tống Dịch Minh cùng nhóm học sinh lên tiếng chào hỏi, sau đó cùng Triệu Dật đi về phía trước thoải mái nói chuyện.  

             “Triệu Dật! nghe nói em là người ở Thiên phủ hả?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng ạ! Được cái nhà gần trường một chút, về nhà cũng thuận lợi hơn, hơn nữa thói quen sinh hoạt cũng không khác quá nhiều.”  

             Triệu Dật bình tĩnh, nói chuyện cùng Tống Dịch Minh vô cùng tự nhiên giống như là bạn tốt cùng tuổi vậy. Cảnh này rơi vào trong mắt người khác, đều làm họ cảm thấy có một chút hâm mộ.  

             Tống Dịch Minh chọn lấy một quán đồ nướng quen thuộc rồi nói với ông chủ tiệm: “Làm sạch sẽ một chút nha!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.