Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 57: Chính mình bị điên rồi ư!




Chương 57: Rung động! Mình bị điên rồi!  

             Năm giờ mười lăm, Triệu Dật rời khỏi nhà một mình. Sau đó hắn bắt một chiếc taxi đi đến nhà hàng Thịnh Vũ. Mặc dù thời gian còn sớm nhưng từ nhà Triệu Dật đi đến nhà hàng cũng không phải gần, đến sớm một chút cũng không có gì bất tiện.  

             Mẹ của Liễu Vũ Phi là trưởng bối, cho nên hắn cũng không thể để trưởng bối chờ mình.  

             Triệu Dật đến nhà hàng tiến vào phòng chữ Khôn, hắn thấy Liễu Vũ Phi đang ngồi chơi điện thoại di động, còn mẹ của Liễu Vũ Phi là Tô Nhã vẫn chưa tới.  

             Liễu Vũ Phi đang chơi điện thoại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Dật, vẻ mặt cô lập tức vui vẻ hẳn.  

             “Đến rồi sao.”  

             Triệu Dật mỉm cười đi qua: “Một mình cậu thôi sao?”  

             Liễu Vũ Phi “ừ” một tiếng: “Mình từ nhà đi thẳng qua, còn mẹ thì sẽ từ công ty đi qua chắc cũng sắp đến nơi rồi.”  

             Triệu Dật đi đến ngồi xuống bên cạnh Liễu Vũ Phi, tiếp đó đưa cái túi trong tay qua: “Mang cho cậu quà, xem thử có thích hay không?”  

             Liễu Vũ Phi mừng rỡ nhận lấy túi, phát hiện là một cái túi GUCCI đôi mắt nhất thời mở to thêm hai phần, cô kinh ngạc nói: “Túi GUCCI à! Cái này cũng không rẻ nha?”  

             Triệu Dật cười nói: “Không đắt! Không mang về đặc sản cho cậu nên không nghĩ ra được nên mua cái gì. Nhưng mà mình nghe nói, túi xách có thể trị bách bệnh vì thế muốn thử xem thế nào.”  

             Liễu Vũ Phi bị chọc cười, cô liền mở túi vải ra nhìn ở bên trong.  

             Không có logo CC to đùng, chỉ có một cái nút khóa hình bọ cánh cứng hoạt hình rất đáng yêu, trông rất là đẹp mắt.  

             Liễu Vũ Phi ánh mắt sáng lên: “Cái nút khóa này thật đáng yêu... Mình thích lắm! Cảm ơn cậu, nhưng mà lần sau đừng mua quà đắt tiền như vậy nữa rất lãng phí.”  

             Triệu Dật cười nói: “Không sao đâu! Mình cũng mua quà cho cha mẹ nữa, thuận tiện thêm một cái túi thôi mà đâu có tốn kém gì nhiều.”  

             Liễu Vũ Phi tò mò hỏi: “Cậu mua quà gì tặng cho Chú và Dì vậy?”  

             Triệu Dật rót cho mình một tách trà, uống một ngụm rồi nói: “Mình mua cho mẹ một cái vòng tay thương hiệu TIFFANY, tiếp đó mua một cái thắt lưng và một chiếc cặp GUCCI cho cha mình...”  

             Liễu Vũ Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Triệu Dật mua túi xách cho cô, mặc dù cô rất vui nhưng vẫn cảm thấy món quà này hơi quý giá.  

             Liễu Vũ Phi bắt Triệu Dật mang quà tặng cho cô. Vốn dĩ chỉ muốn hắn mang theo món gì đó tượng trưng, để tăng thêm chút tình cảm chứ không phải vì muốn nhận một món quà có giá trị.  

             Biết được Triệu Dật cũng mua cho cha mẹ quà có giá trị không nhỏ, còn thuận tiện mua cho mình. Liễu Vũ Phi cảm thấy Triệu Dật là một người con hiếu thuận, mặt khác cô cũng có chút vui mừng. Đây là đối đãi với mình giống như người trong nhà sao?  

             Suy nghĩ một chút, sau này mình nên tặng lại quà gì cho cậu ấy đây?  

             Lúc này cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ dáng người cao gầy lịch lãm quý phái bước vào. Đây chính là Tô Nhã mẹ của Liễu Vũ Phi.  

             Gương mặt của Tô Nhã nhìn qua cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi. Hơn nữa dáng vẻ cô rất xinh đẹp, khí chất sang trọng khiến người ta phải nhìn cô bằng đôi mắt lóe sáng.  

             Theo lời Liễu Vũ Phi nói. Người theo đuổi Tô Nhã không ít, hơn nữa đều là người có gia thế, không phải là hạng người tầm thường. Nhưng hiện giờ Tô Nhã chỉ đam mê sự nghiệp, lại thêm bên cạnh đã có Liễu Vũ Phi là chỗ dựa tinh thần, cho nên cũng không có ý định tái hôn.  

             “Tiểu Dật! Đã đến rồi sao.”  

             Tô Nhã mang theo một vẻ phong phạm nữ vương bước vào phòng. Nhưng khi cô nhìn thấy Triệu Dật trên mặt lập tức hiện lên nụ cười hiền hòa thân mật, cô ân cần chào hỏi.  

             Triệu Dật đứng lên cười nói: “Chào dì! Dì vẫn khỏe chứ, con cũng vừa đến.”  

             

         Tô Nhã nhìn gương mặt mỉm cười của Triệu Dật, ánh mắt bỗng nhiên có chút kinh ngạc.  

             Hình như không giống lần trước mình thấy hắn.  

             Tô Nhã là một nữ tổng giám đốc của một công ty lớn, cô vô cùng mẫn cảm với khí chất của mọi người. Lúc trước Triệu Dật cũng rất bình tĩnh khi nói chuyện, có chút thành thục vượt tuổi tác. Nhưng bây giờ vẻ bình tĩnh này lại có thêm một vài thứ.  

             Tự tin, phóng khoáng, trầm tĩnh.  

             Tô Nhã có một loại ảo giác. Dường như mình không phải đối mặt với một tên hậu bối, mà là đối mặt với một chàng đẹp trai phong độ và mạnh mẽ.  

             Nhìn nụ cười ấm áp của Triệu Dật, trái tim Tô Nhã bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp, trong nháy mắt cô có cảm giác rung động.  

             Chính mình bị điên rồi ư!   

             Trong nháy mắt Tô Nhã phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm mắng bản thân một câu rồi lập tức điều chỉnh tâm tình của mình. Cô mỉm cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Liễu Vũ Phi, ánh mắt lại rơi vào cái túi bên cạnh Liễu Vũ Phi.  

             Liễu Vũ Phi chú ý tới ánh mắt của Tô Nhã, cô thấp giọng nói: “Triệu Dật đi du lịch, mang quà tặng về cho con.”  

             Ánh mắt Tô Nhã đảo qua Logo GUCCI trên túi, vẻ mặt tự nhiên trở lại trên người Triệu Dật, cô mỉm cười nói: “Tiểu Dật đúng là có lòng! Lúc trước nghe Vũ Phi nói cháu đi ra ngoài du lịch, đã đi những nơi nào rồi?”  

             Triệu Dật cười nói: “Thanh Sơn, Đại Phật, Nga Sơn, cuối cùng đi dạo một vòng Giang Châu.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.