Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 524: Cô còn có thể nói gì được nữa đây?




Chương 524: Tình huống khó đỡ  

             "Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, bơi thêm một chút nữa thì trở về thôi."  

             "Được!"  

             "Chúng ta cùng thi bơi một đoạn xem thế nào, bơi đến phía trước đám người kia rồi quay về nơi này có được không?"  

             "Được đó!"  

             Quan Tâm tự tin đáp ứng, cô rất tin tưởng về trình độ bơi lội của mình. Khi còn học đại học, cô thích nhất là tham gia môn bơi lội.  

             Triệu Dật và Quan Tâm hai người cùng nhau rời khỏi bãi cát rồi từ ven biển cùng bơi ra phía xa.  

             Triệu Dật xông lên dẫn đầu, động tác mạnh mẽ dứt khoát hết sức chuẩn mực, bơi nhanh mà không tốn sức, Quan Tâm dĩ nhiên là không đuổi kịp.  

             Hiếm khi có cơ hội cùng ông chủ lợi hại của cô tỉ thí một trận, Quan Tâm cảm thấy không phục mà bắt đầu tăng nhanh tốc độ. Hai người cứ như vậy bơi được mấy trăm mét, lúc này Triệu Dật đã bỏ xa Quan Tâm một đoạn, đây còn là Triệu Dật cố ý nhường một chút.  

             Lỡ mà bơi bỏ xa quá, Quan Tâm thua rồi tức phát khóc thì làm sao bây giờ?  

             Đang chuẩn bị bơi vòng lại thì Quan Tâm ở phía sau bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, thân thể cô chìm xuống rồi nhanh chóng ngoi lên, tiếp đó lại chìm xuống.  

             Triệu Dật quay đầu lại nhìn thấy thì lập tức hiểu được.  

             Có lẽ Quan Tâm bị chuột rút!  

             Vừa rồi hai người nằm trên bờ lâu như vậy, sau đó lập tức xuống biển bơi mà không khởi động trước một chút. Kế đó Quan Tâm cuống cuồng bơi đuổi theo Triệu Dật nên đã dùng sức quá độ, có thể đây là nguyên nhân dẫn đến việc cô ấy bị chuột rút.  

             Triệu Dật xoay người, nhanh chóng bơi về phía Quan Tâm.  

             Tuy rằng một chân của Quan Tâm bị chuột rút, nhưng cô không hề hoảng hốt, cô cố chịu cơn đau co rút kịch liệt rồi dùng hai tay vùng vẫy đập nước. Một chân thì đong đưa tạo lực đẩy để tự nổi lên, vất vả bơi về phía bờ cát.  

             Quan Tâm còn chưa bơi được mấy bước thì Triệu Dật đã bơi tới, một tay hắn luồn xuống dưới eo của Quan Tâm còn tay kia ôm lấy nửa người trên của cô, sau đó kéo Quan Tâm bơi trở về phía bờ biển.  

             Quan tâm bị Triệu Dật ôm nửa thân trên như vậy, lại siết chặt đúng vị trí mấu chốt, bờ lưng bóng bẩy của cô thì kề sát vào thân Triệu Dật khiến cô nhất thời đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, loạn như cào cào.  

             Chỉ là Quan Tâm biết Triệu Dật đang muốn cứu cô, nếu không có Triệu Dật thì cô vẫn có thể tự bơi về bờ, nhưng Triệu Dật đã cứu giúp thì tất nhiên cô sẽ không phản kháng.  

             Quan Tâm thuận theo hắn mà thả lỏng thân thể, tùy ý để Triệu Dật kéo mình tới gần bãi cát.  

             Triệu Dật kéo Quan Tâm lên bãi cát rồi cầm lấy cái chân bị chuột rút của cô và nâng cao, hắn nắm chặt bàn chân rồi dùng sức đè nắn và xoa bóp, liên tục lặp lại vài lần, cơn chuột rút của Quan Tâm lập tức biến mất.  

             "Được rồi..."  

             Triệu Dật nghe thấy Quan Tâm lên tiếng, mới chịu buông lỏng chân của cô.  

             Quan Tâm lúc này lại đỏ bừng mặt, trong lòng thì xấu hổ không thôi.  

             Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

             Ban nãy đứa bé kia đá bóng, Triệu Dật đã cản bóng giúp cô, chính cô lơ đãng hôn lên mặt Triệu Dật một cái, hai người đều không muốn nói đến chuyện này. Kết quả thi đấu một trận bơi lội thì cô lại bị chuột rút và được Triệu Dật ôm như vậy kéo lên bờ, hắn còn nắm lấy chân của cô xoa bóp một hồi…  

             Mặc dù cô mặc áo tắm nhưng đó chỉ là đồ bơi mỏng manh, Triệu Dật ôm như vậy…  

             Huống chi chân của cô vô cùng nhảy cảm, bị hắn nắm lấy như vậy lại còn vừa đè vừa sờ, Quan Tâm cảm thấy toàn bộ thân thể đều như mềm nhũn ra.  

             Gặp quỷ rồi!  

             Cô chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy…  

             Hôm nay lại cùng người ta đụng chạm hết cả rồi.  

   Hôn người ta, bị ôm ấp, bị sờ s0ạng…  

             Càng thảm hơn là chính cô cái gì cũng không thể nói, bởi vì cả ba sự tình này đều là do Triệu Dật đang giúp cô.  

             Hắn cứu cô không bị bóng đập trúng, rồi lại cứu cô khi sắp chết đuối, còn giúp cô thoát khỏi cơn chuột rút…  

             Cô còn có thể nói gì được nữa đây?  

             Tâm tình Triệu Dật cũng có hai phần khác thường, dù sao Quan Tâm cũng là mỹ nữ ba chín, hắn và cô ấy tiếp xúc như vậy nếu nói không có chút cảm giác gì thì khẳng định là nói dối rồi.  

             Kết quả là…  

             Quan Tâm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy quần bơi của Triệu Dật ở ngay trước mặt, khiến cô lập tức đỏ mặt.  

             Triệu Dật cũng có chút xấu hổ mà quay người đi rồi nói: "Cô có thể tự đi được không? ”  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.