Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 52: Kinh phí bộ phim cần bao nhiêu?”




Chương 52: Ba triệu có thể quay một bộ phim không?  

             Trong nhà ăn dành cho sinh viên, Triệu Dật cùng Giang Dĩnh lựa chọn một bàn ăn ngồi xuống. Triệu Dật gọi nhân viên phục vụ và bắt đầu chọn món.  

             Giang Dĩnh quan sát Triệu Dật ở phía đối diện. Cô cảm thấy dường như Triệu Dật so với lần đầu tiên hai người gặp nhau, có vẻ càng thêm dễ nhìn.  

             Không phải loại cảm giác khiến cho người ta cảm thấy đẹp trai đến mức không thể rời mắt. Mà chính là cảm giác khiến người ta thoải mái dễ nhìn!  

             Triệu Dật gọi xong món ăn, trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, hắn cười nói: “Đẹp trai không?”  

             Giang Dĩnh hai tay chống cằm, thoải mái quan sát gương mặt Triệu Dật: “Thật sự dễ nhìn! Trên người anh có một loại khí chất khiến người khác cảm thấy thoải mái và dễ chịu.”  

             Đương nhiên Triệu Dật biết đó là công hiệu của BUFF khí chất quý tộc, hắn cười nói: “Dễ nhìn thì cô cứ thoải mái nhìn, tôi không thu phí đâu!”  

             “Phốc!”  

             Giang Dĩnh cười ra tiếng, mặt mũi nhăn nhó nói: “Anh thật biết đùa.”  

             Triệu Dật cười nói: “Là cô đùa trước!”  

             Giang Dĩnh cười hỏi: “Các anh đã đến nhà giáo sư Cao rồi chưa?”  

             Triệu Dật gật đầu: “Giáo sư Cao đã đồng ý dạy thanh nhạc cho bạn của tôi, mỗi tuần hai lần và mỗi buổi hai giờ.”  

             Giang Dĩnh mở to hai mắt, giật mình hỏi: “ Có thu phí không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đương nhiên không thu phí! Lúc đó tôi hỏi học phí bao nhiêu, còn bị giáo sư trừng hai mắt. Cô ấy nói nếu thu học phí, cô ấy sẽ không dạy.”  

             Giang Dĩnh hâm mộ nói: “Bạn của anh thật quá may mắn! Trong vòng tròn âm nhạc, giáo sư Cao là một người có tiếng nói. Đệ tử của bà ấy trong giới ca hát đều là những nhân vật có trọng lượng. Không biết có bao nhiêu người đều mong muốn bà ấy chỉ điểm, người bạn kia của anh chắc có thiên phú âm nhạc. Giáo sư cao xem trọng tài năng nên mới thu nhận làm đệ tử để bồi dưỡng.”  

             Triệu Dật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy giống cô! Dù sao việc này cũng may là nhờ có cô, nếu không phải cô giúp tôi tìm hiểu tin tức và giới thiệu. Chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp như thế này.”  

             Giang Dĩnh khoát khoát tay, cũng không có giành công lao: “Tôi chỉ là tiện tay mà thôi! Giáo sư Cao là một người nhiệt tình trong hệ âm nhạc, tất cả mọi người đều biết điều này.”  

             Hai người đang trò chuyện thì một anh chàng mập mạp, có một nhúm ria mép vội vã từ lầu hai nhà ăn đi xuống. Giang Dĩnh nhìn thấy anh ta, chủ động chào hỏi một tiếng: “Đinh sư huynh.”  

             Anh chàng mập mạp nghiêng đầu quay lại, sau đó dừng bước nhìn sang Triệu Dật nói: “Giang sư muội! Đang ăn cơm với bạn à?”  

             Giang Dĩnh cười nói: “Vâng! dạo này sư huynh bận gì vậy?”  

             Mập mạp gãi đầu một cái, vẻ mặt có chút chán nản: “Còn không phải chuyện kéo đầu tư sao? Chạy loanh quanh cả tháng rồi, vẫn chưa tìm được nhà nào......”  

             Anh chàng mập ngừng lại, đưa tay hướng về Triệu Dật: “Tôi là Đinh Tiểu Phàm.”  

            

             Triệu Dật cười đưa tay đáp lễ: “Triệu Dật.”  

             Hai người bắt tay chào hỏi, Đinh Tiểu Phàm thu tay lại rồi khoát tay nói: “Hôm nay tôi có hẹn! Hai người cứ từ từ ăn, tôi đi trước... Giang sư muội, nếu tôi có thể kéo được đầu tư, sẽ tận lực lưu một vai diễn cho cô.”  

             Giang Dĩnh cười nói: “Được! cảm ơn sư huynh!”  

             Đinh Tiểu Phàm vội vàng rời đi, Giang Dĩnh nhìn theo bóng lưng của hắn nói: “Đinh sư huynh là sinh viên hệ đạo diễn! Năm nay vừa tốt nghiệp, anh ta là người lợi hại nhất của hệ đạo diễn khóa này. Lúc trước còn chưa tốt nghiệp đã làm ra hai bộ phim điện ảnh chiếu mạng, mặc dù là phim kinh phí thấp nhưng hiệu ứng của khán giả cũng coi như không tệ. Trong đó có một vai diễn là Đinh sư huynh giới thiệu cho tôi đi quay thử.”  

             Triệu Dật cười nói: “Nghe ý của anh ta, đây là chuẩn bị quay bộ phim mới?”  

             Giang Dĩnh gật đầu nói: “Ừ! Anh ta cùng mấy người bạn học, thành lập một cái phòng làm việc. Nghe nói họ mất khá nhiều thời gian để kiếm được kịch bản hay, còn vì bộ phim mà chuẩn bị rất nhiều thứ. Xem như đây là bộ phim đầu tiên gây dựng sự nghiệp của nhóm, cho nên vẫn luôn cố gắng kéo đầu tư. Mặc dù anh ấy đã quay hai bộ phim chiếu mạng, nhưng kinh phí của nó rất thấp. Với một đạo diễn còn mới như anh ấy thì việc kéo đầu tư cũng thật sự khó khăn.”  

             Triệu Dật thuận miệng hỏi: “Kinh phí bộ phim cần bao nhiêu?”  

             “Tôi nghe nói là khoảng 3 triệu...”  

             Triệu Dật kinh ngạc hỏi: “3 triệu là có thể quay một bộ phim?”  

             Giang Dĩnh cười nói: “Đương nhiên có thể! Mấu chốt là ở kịch bản và nội dung. Nếu kịch bản có chiều sâu, chỉ cần tuyển diễn viên cũng lựa toàn bộ là người mới thì kinh phí làm phim cũng không tốn bao nhiêu tiền. Hiện tại phim điện ảnh, kinh phí đầu tư đa số đều rơi vào cát-sê của diễn viên nổi tiếng. Kinh phí thực tế dành để làm phim cũng không nhiều. Điều này chính là nguyên nhân hiện tại có rất nhiều bộ phim có kinh phí lớn, nhưng khi đưa ra thị trường lại bị xem là phim rác.”  

             Triệu Dật gật đầu: “Mời ngôi sao về chính là thu hút một lượng lớn fan hâm mộ, nhưng chủ yếu nhất vẫn cần chất lượng bộ phim đạt tiêu chuẩn mới được. Nếu chất lượng bộ phim quá kém, coi như mời Ảnh Đế cũng không cứu nổi. Đúng rồi! Anh ta muốn quay phim thể loại gì vậy?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.