Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 514: "Tôi không biết nôn đâu."




Chương 514: Nếu là anh, không phải là rất tự nhiên hay sao  

             Bạch Nguyệt cười hì hì ôm Diệp Thiến, giọng nói có chút khàn đáp: "Đây không phải là do đi cùng các cậu hay sao, nếu là đi cùng người khác thì ngay cả quán bar mình cũng không dám đi đâu.”  

             Diệp Thiến đẩy Bạch Nguyệt giao cho Triệu Dật nói: "Anh đỡ cậu ấy đi, để em đi lấy xe."  

             “Được!”  

             Triệu Dật đưa tay đỡ cánh tay Bạch Nguyệt, chờ cho Diệp Thiến rời đi đám người Lục Đào lấp tức nháy mắt với Triệu Dật, Ngụy Xuyên còn giơ ngón cái lên khen tặng Triệu Dật. Sau đó tay kia vươn hai ngón tay, ra dấu hiệu một cái.  

             Triệu Dật đáp dơ ngón tay thôi khinh bỉ đáp lại Ngụy Xuyên, mọi người nhất thời đều nở nụ cười.  

             Tôn Lượng cười nói: "Chúng ta rút trước đây!”  

             Sau khi đám người Tôn Lượng rời đi, trước cổng ra vào chỉ còn lại Triệu Dật và Bạch Nguyệt, Triệu Dật cúi đầu hỏi: "Em không sao chứ?”  

             Bạch Nguyệt lắc đầu, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: "Có chút say mà thôi, không có việc gì."  

             Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua khu nhà để xe, thấp giọng nói: "Thiến Thiến, hôm nay sao bỗng nhiên lại nói hai câu như vậy, suýt chút nữa thì dọa chết em rồi.”  

             Mặc dù trong lòng Triệu Dật cũng có chút suy nghĩ, thế nhưng cũng không muốn gia tăng áp lực cho Bạch Nguyệt: "Cô ấy không phải đã nói rồi sao, chỉ là nói đùa mà thôi."  

             Bạch Nguyệt thấp giọng nói: "Hy vọng là vậy, nhưng mà cậu ấy đặc biệt gọi em theo ăn cơm, em luôn cảm thấy hình như cậu ấy đang thăm dò cái gì đó, hoặc là cố ý quan sát. Dù sao cậu ấy cũng không có uống rượu, vẫn rất tỉnh táo để quan sát. Lúc đó em chỉ chú tâm vào chơi trò chơi và uống rượu, em chỉ sợ cậu ấy đã phát hiện ra cái gì…”  

             Triệu Dật khẽ cười nói: "Cho nên em mới uống say như vậy sao, em không sợ uống say rồi sẽ nói lung tung à?”  

             Bạch Nguyệt lắc đầu đáp: "Không có, em say rượu sẽ rất ngoan, sẽ không có nói lung tung cái gì, uống say thì chỉ vùi đầu ngủ mà thôi.”  

             Triệu Dật an ủi: "Đừng lo lắng, thật sự nếu có chuyện gì thì anh sẽ đứng ra xử lý.”  

             Bạch Nguyệt mím môi không nói gì, khoác cánh tay Triệu Dật, thân thể có chút vô lực, quả thật là say rồi.  

             Rất nhanh Diệp Thiến đã lái xe tới, Triệu Dật đỡ Bạch Nguyệt lên xe rồi đặt cô ở ghế sau, đang chuẩn bị ngồi vào ghế phụ thì Diệp Thiến nói: "Anh cứ ngồi phía sau chăm sóc cho cậu ấy, không ngờ lại uống say khướt như thế..."  

             Bạch Nguyệt phản bác: "Mình chỉ là có chút say mà thôi, nào có say khướt đâu chứ. Cái này là do đã lâu mới gặp lại được mọi người, cho nên có chút cao hứng.”  

             Diệp Thiến cười nói: "Được được được, cậu cứ ngoan ngoãn ngủ đi, có gì ngày mai lại nói.”  

             Triệu Dật cũng không cố ý kiên trì, bèn ngồi ở hàng ghế sau, cười nói: "Cô cũng đừng có nôn đó nha, cho dù thật sự muốn nôn thì cứ nôn trên xe đừng có nôn lên người tôi đó.”  

             Bạch Nguyệt hừ nói: "Tôi không biết nôn đâu."  

             Diệp Thiến lái xe đi về phía trường học, Bạch Nguyệt quả thật uống có chút say. Ngồi trên xe không được mấy phút thì men rượu dâng lên, rất nhanh thân thể nghiêng sang một bên rồi tựa vào người Triệu Dật mà ngủ thiếp đi.  

             Nhất thời trong lòng Triệu Dật có chút khẩn trương, nhưng chợt lại ý thức được sự khẩn trương của mình hoàn toàn xuất phát từ sự chột dạ do vụng trộm của mình.  

             Bình tĩnh!  

             Triệu Dật vỗ vỗ bả vai Bạch Nguyệt: "Này, Bạch Nguyệt..."  

             Diệp Thiến nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, cười nói: "Anh gọi cậu ấy làm gì, anh cứ để cho cậu ấy ngủ đi, không phải chỉ dựa vào một chút thôi sao. Tốt xấu gì cũng làm bạn trai người ta mấy ngày, tay cũng đã nắm, cánh tay cũng ôm, dựa vào thì có là gì chứ."  

             Triệu Dật cười khổ đáp: "Em đang trêu chọc anh hay là đang tức giận vậy? Lúc trước anh biết đây chính là chuyện phiền toái mà..."  

             Diệp Thiến cười nói: "Anh cứ đắc ý đi, Bạch Nguyệt dù sao cũng là người đẹp, làm bạn gái của anh thì còn có cái gì không vui đây. Huống chi lại còn là bạn thân của bạn gái mình, không phải đàn ông các anh đều có hứng thú với bạn thân của bạn gái hay sao?”  

             Quá dữ!  

             Triệu Dật lấy công làm thủ đáp: "Ai ai ai, làm người phải nói có lương tâm một chút nha, việc này là em mời anh hỗ trợ nên anh mới đi, lúc ấy anh còn nói..."  

             Diệp Thiến nhíu cái mũi xinh đẹp, hừ nói: "Anh nói xem, làm bạn trai Bạch Nguyệt cảm giác có vui hay không?”  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.