Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 299: “Bọn họ đều biết cậu là người có tiền sao?”




Chương 299: Bạch Nguyệt cũng cảm thấy rung động.  

             Triệu Dật thừa nhận thẳng thắn như vậy, đến mức Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều tin sái cổ.  

             Nếu cô gái xinh đẹp kia thực sự là bạn gái của Triệu Dật, làm sao Triệu Dật có thể vừa nói một câu với cô ấy, câu sau đã lập tức tiếp đón hai người được chứ. Dù sao hai người đều là mỹ nữ, bạn gái có thể yên tâm được sao?  

             Ba người đến quán trà sữa. Triệu Dật giúp hai người gọi trà sữa. Nhân viên phục vụ bên trong mỉm cười cũng không ghi đơn, trực tiếp cầm ba cốc trà sữa theo yêu cầu ra.  

             "Đi thôi!"  

             Triệu Dật định rời đi, Diệp Thiến hơi ngạc nhiên mở điện thoại di động ra, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"  

             Triệu Dật quay lại mỉm cười nói: "Cất điện thoại di động của cô đi, không cần trả tiền đâu. Chẳng lẽ cô nghĩ là tôi ăn cơm chùa của người ta sao?"  

             Mấy nhân viên phục vụ trong quầy đầu bật cười.  

             Bạch Nguyệt đột nhiên hỏi: "Tại sao không cần phải trả tiền?"  

             Triệu Dật cười nói: "Cửa hàng này là do tôi mở, ông chủ muốn uống một cốc trà sữa còn cần phải trả tiền sao?"  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt nhìn nhau, Bạch Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Anh là ông chủ à?"  

             Triệu Dật mỉm cười: "Đúng vậy! Vừa mới khai trương vào lễ Quốc khánh đó."  

             Bạch Nguyệt quay lại nhìn mấy nhân viên phục vụ đang tươi cười rõ ràng bọn họ đều là học sinh, ngay lập tức biết Triệu Dật đang nói sự thật. Dù sao hắn tùy tiện quyên góp cho viện dưỡng lão mấy trăm nghìn tệ thì bỏ ra một ít tiền mở cửa hàng không phải là chuyện quá dễ dàng sao?  

             "Không phải là anh có công ty riêng sao? Sao lại còn muốn mở một cửa hàng trong trường nữa vậy?"  

             Ba người vừa ra khỏi cửa hàng, Bạch Nguyệt lập tức nghi ngờ hỏi: "Hơn nữa tôi thấy toàn bộ nhân viên phục vụ bên trong dường như đều là học sinh thì phải?"  

             "Đúng vậy, ngoại trừ đầu bếp và pha chế ra thì những người khác đều là học sinh ở trong trường."  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Cách tiết kiệm chi phí này của cậu khá cao đó nha. Nếu học sinh đi làm thêm chắc cũng không tốn bao nhiêu tiền đúng không?"  

             Triệu Dật bật cười đáp lời: "Cô nói tôi giống như một nhà tư bản thích chèn ép tiền mồ hôi nước mắt của học sinh vậy sao? Lương làm việc bán thời gian của họ ở đây cũng không thấp. Hơn nữa tất cả đều là học sinh con nhà nghèo, ngay cả học phí cũng là vay từ vốn sinh viên. Tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà đi chèn ép bọn họ cơ chứ?"  

             Bạch Nguyệt sững sờ, lập tức hiểu ra, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ ngưỡng mộ.  

             Hai mắt Diệp Thiến cũng sáng ngời nói: "Anh cố ý tuyển những học sinh nghèo này vào làm việc bán thời gian, là muốn giúp đỡ bọn họ đúng không?"  

             Triệu Dật cười rồi giải thích: "Lớp chúng tôi có một bạn nữ phải vay vốn sinh để đi học, sinh hoạt phí của cô ấy rất thấp, chỉ đủ ăn từng bữa. Sau khi suy nghĩ, tôi đã tìm gặp giáo viên chủ nhiệm, dựa theo tiêu chí sinh viên lập nghiệp cùng với ý muốn giúp đỡ học sinh nghèo. Do đó thuê lại mặt bằng này, tiếp đó chúng tôi cải tạo thành cửa hàng thức ăn nhanh. Quản lý cửa hàng là bạn cùng phòng của tôi, tôi phụ trách bỏ tiền, cũng không quan tâm đến việc quản lý, tôi cũng không mong đợi cái cửa hàng này sẽ kiếm được tiền cho tôi..."  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều biết Triệu Dật không thiếu tiền. Người chỉ dạo chơi mà tiện tay mua Ferrari 488 thì có thể cần chút tiền từ cái cửa hàng thức ăn nhanh nhỏ này hay sao?  

           Nói cách khác, hắn bỏ vốn ra mở cửa hàng, căn bản chỉ để giúp đỡ người khác?  

             Thật tốt bụng!  

             Thật ấm áp!  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt khẽ nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự xúc động trong mắt đối phương.  

             Triệu Dật thực sự khác với những tên con nhà giàu khác!  

             Diệp Thiến đột nhiên nhận ra lần này tới đây dường như rất đúng lúc. Không chỉ xác nhận được Triệu Dật không có bạn gái, mà còn nhìn thấy được một mặt khác của Triệu Dật không muốn người khác biết.  

             “Bọn họ đều biết cậu là người có tiền sao?”  

             Triệu Dật lắc đầu đáp: “Không! Tôi chỉ là một học sinh bình thường. Có lẽ trong mắt họ, tôi là một người không muốn nhàn rỗi, dũng cảm xây dựng sự nghiệp trở thành một ông chủ nhà hàng thức ăn nhanh nhỏ thì đúng hơn?"  

             Bạch Nguyệt không thể nhịn được cười nói: “Một ông chủ nhà hàng thức ăn nhanh nhỏ mà có thể mua nổi chiếc Porsche hơn ba triệu và một chiếc Ferrari 488 trị giá hơn năm triệu tệ sao?"  

             Triệu Dật nghiêng đầu, đặt ngón tay lên miệng ra hiệu nói: "Xe của tôi đều đậu trong bãi đỗ xe ở chung cư đối diện trường học. Ngoại trừ bạn cùng phòng của tôi thì không ai biết chuyện này cả đâu."  

             Bạch Nguyệt và Diệp Thiến lại ngạc nhiên, hắn khiêm tốn như vậy sao?  

             Vừa có tiền, lại ưa nhìn lại còn có khí chất và lòng thương người. Một người con trai ấm áp nhưng cũng rất là khiêm tốn...  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.