Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 297: Chúng ta thử xem anh ấy có bạn gái hay chưa.




 

             Triệu Dật và Chu Lâm ở trong quán net chơi LoL cả một buổi chiều. Buổi tối thì ba người cùng nhau đi ăn xiên nướng, sau đó thì Triệu Dật trở về trường học.  

             Nghĩ đến việc ngày mai Diệp Thiến và Bạch Nguyệt sẽ đến đây chơi, Triệu Dật kích động mở tin nhắn của Diệp Thiến ra.  

             Triệu Dật: Ngày mai mấy giờ cô sẽ đến đây?  

             Diệp Thiến: Trước 9 giờ sẽ khởi hành, có thể là 11 giờ trưa sẽ đến?  

             Triệu Dật: Ngày mai tôi có một trận đấu bóng rổ. Đó là trận đấu bóng rổ của trường chúng tôi. Đến trường xem tôi chơi bóng được không? Nếu cô muốn mua cái gì thì buổi chiều sau khi trận đấu kết thúc, tôi sẽ đi dạo phố cùng cô.  

             Diệp Thiến: Chơi bóng rổ sao? Anh đang đại diện cho lớp hay khoa vậy?  

             Triệu Dật: Đại diện cho lớp. Nhưng mà chúng tôi đã đánh bại các lớp khác trong khoa nên bây giờ sẽ đại diện cho Khoa Quản trị Kinh doanh.  

             Diệp Thiến: Giỏi quá nhỉ! Khi nào các anh thi đấu, chúng tôi sẽ đến cổ vũ cho anh!  

             Triệu Dật: Buổi sáng có một trận vào lúc 11 giờ, các trận buổi chiều thì phải bốc thăm mới biết được.  

             Diệp Thiến: Trận đấu buổi sáng vừa đúng lúc chúng tôi đến.  

             Triệu Dật: Vậy thì có thể tôi không ra đón các cô được rồi. Các cô cứ men theo đường lớn đi thẳng vào trong là có thể nhìn thấy sân bóng rổ. Sau đó nhìn quanh một vòng, anh chàng đẹp trai nhất trên sân bóng mang áo đồng phục số 10 chính là tôi đó.  

             Diệp Thiến: (✿◠‿◠) Mặc dù tôi biết anh đẹp trai, nhưng mà anh lại lộ liễu như vậy, liệu có đáng bị đánh không hả?  

             Triệu Dật: Bọn họ không thể đánh lại tôi đâu. Trộm tôi còn có thể đánh bại cơ mà!  

             Diệp Thiến: d (^u^) Anh giỏi thật đấy! Được rồi! Tôi đi rửa mặt rồi đi ngủ đây. Ngày mai gặp lại!  

             Triệu Dật: Ngày mai gặp.  

             Sau khi trò chuyện xong, Triệu Dật chợt nhớ ra điều gì đó.  

             Có vẻ như hắn chưa nói với Diệp Thiến và Bạch Nguyệt rằng hắn là sinh viên năm nhất. Ngày mai là trận đấu bóng rổ cho tân sinh viên, e rằng sẽ bị lộ mất, không biết hai người bọn họ có bất ngờ hay không nữa.  

             Đương nhiên, chỉ là bất ngờ mà thôi. Suy cho cùng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì cả.  

             Ngày hôm sau, sân bóng rổ lúc này đã chật ních người. Tuy là trận đấu giữa các lớp, nhưng rất nhiều sinh viên dù lớp họ không đủ điều kiện thi đấu cũng đến xem náo nhiệt, không khí rất sôi nổi.  

             Mười một giờ, đến lượt Triệu Dật và những người khác trong lớp hắn ra sân.  

             Ngay khi Triệu Dật và những người khác bước lên sân, Triệu Dật khẽ liếc mắt qua lối vào sân bóng rổ theo thói quen, ánh mắt hơi dừng lại một chút.  

             Hắn nhìn thấy Diệp Thiến và Bạch Nguyệt.  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều là những người đẹp có điểm số từ 90 trở lên. Cấp bậc nhan sắc thế này, chỉ có thể nói là ngàn dặm mới có thể tìm được một người, nhưng ít nhất thì với cấp bậc nhan sắc thế này, đặt ở trong đám người nào cũng sẽ thu hút được ánh mắt của người ta. Hơn nữa, còn có đến hai người lận!  

             Cách một khoảng xa nên Triệu Dật cũng không chào hỏi bọn họ. Trong lòng thầm nghĩ xem bọn họ có tìm được mình không?  

             Trận đấu bắt đầu, Triệu Dật thu hồi ánh mắt rồi bắt đầu thi đấu nghiêm túc.  

             Hai ba phút sau, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đã phát hiện ra Triệu Dật. Dù sao lúc này cũng chỉ có hai sân thi đấu bóng rổ chính thức, Triệu Dật lại cao ráo, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.  

             Hơn nữa, còn có rất nhiều cô gái trong đội cổ động của khoa Quản trị Kinh doanh đang gọi tên Triệu Dật.  

    "Khoa Quản trị Kinh doanh, cố lên!”  

             "Triệu Dật, cố lên!"  

             "Triệu Dật! Triệu Dật! Triệu Dật!”  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt kéo tay nhau đi đến cạnh sân bóng. Ánh mắt như phát sáng khi nhìn thấy Triệu Dật đang nhảy lên cao, nhẹ nhàng vun tay, quả bóng đã ngoan ngoãn bay vào rổ.  

             Diệp Thiến nở nụ cười nhẹ, không nói gì. Nhưng Bạch Nguyệt lại đảo mắt mà cười đầy ranh mãnh.  

             “Triệu Dật! Thật giỏi quá đi!”  

             Bạch Nguyệt đột nhiên hét lớn, sau khi nhìn thấy Triệu Dật quay đầu lại, Bạch Nguyệt mỉm cười vẫy tay với Triệu Dật: “Cố lên! Chúng tôi đến cổ vũ cho anh!”  

             Triệu Dật dẫn bóng lùi lại phía sau, quay đầu vẫy tay với Diệp Thiến và Bạch Nguyệt, rồi cười rạng rỡ đáp: “Đến rồi sao? Hai người tìm chỗ ngồi xem một lúc nha.”  

             Hành động của Triệu Dật ngay lập tức khiến Diệp Thiến và Bạch Nguyệt trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, tất cả ánh mắt của mọi người trên sân bóng vô tình đổ dồn về phía hai người bọn họ.  

             Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ ửng, khẽ nói: “Cậu làm gì vậy chứ? Yên lặng xem thi đấu không được hay sao?”  

             Bạch Nguyệt cười khúc khích, ánh mắt liếc qua các cô gái đang ở phía đối diện không chút kiêng kị nào. Nhất là còn nhìn thẳng vào Sở Lê Lê xinh đẹp khoảng hai giây, sau đó mới trả lời: “Mình đây là đang giúp cậu đó nha."  

             Diệp Thiến hơi sửng sốt đáp: "Giúp mình cái gì chứ?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.