Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 290: Nơi này dù sao cũng là Giang Châu mà.




Đề cử quyền sách 'Bắt đầ từ một cái giếng biến dị' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 290: Lõm một lỗ là thôi, chuyện nhỏ.  

             “Mình đập vỡ xe của người ta…”  

             Trong giọng nói của Chu Lâm có chút phẫn nộ và oan ức nói: “Chiếc xe kia cũng không rẻ, có thể tốn rất nhiều phí để sửa chữa…”  

             Triệu Dật đưa tay lên nhìn đồng hồ nói: “Cậu cũng không giống kiểu người vô cớ đập xe người khác. Trước tiên cậu nói cho tôi nghe sự việc như thế nào. Đừng lo lắng! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”  

             Chu Lâm nghe Triệu Dật nói vậy, giọng nói có hơi nguôi ngoai đáp: “Thực ra tôi cũng không cố ý đập xe, chỉ là trong lúc đánh nhau không cẩn thận đập trúng…”  

             “Đánh nhau?”  

             Lông mày Triệu Dật khẽ nhíu lại, hắn nói: “Cậu đánh nhau với người ta là sao? Cậu có sao không? Bây giờ cậu đang ở đâu?”  

             “Tôi chịu đánh mấy cái, cũng không sao cả. Tôi đang ở gần trường học, bọn họ đang đợi tôi bồi thường tiền…”  

             Triệu Dật “ừ” một tiếng, khởi động xe rồi nói: “Bây giờ cậu không sao chứ?”  

             “Bây giờ tôi không sao cả.”  

             “Được! Tôi lập tức qua đó! Bọn hắn sẽ không ra tay với cậu chứ?”  

             “Không có ra tay. Chỉ là muốn tôi bồi thường.”  

             “Vậy được! Cậu nói với bọn hắn chờ một lát. Cậu gửi vị trí cho tôi đi!”  

             “Được!”  

             Triệu Dật điều khiển xe, theo định vị đi thẳng đến một công viên vắng vẻ gần trường đại học kỹ thuật của Chu Lâm. Một làn xe đi lướt qua, Triệu Dật lập tức nhìn thấy Chu Lâm.  

             Chu Lâm cùng với một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy đang ngồi trên ghế trong công viên khẽ nói gì đó, vẻ mặt có hơi căng thẳng.  

             Bên cạnh bọn họ đỗ một chiếc thể thao hai cửa Lexus LC500h màu xanh. Còn có mấy thanh niên đang ở bên cạnh hút thuốc, vừa nói chuyện vừa cười đùa, trông có vẻ không chút kiêng kỵ gì cả.  

             Triệu Dật lái xe qua, sau đó dừng lại ở ven đường.  

             Triệu Dật mở cửa xe bước xuống. Chu Lâm nhìn thấy Triệu Dật, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng lập tức đứng lên hô: “Triệu Dật!”  

             Triệu Dật quan sát Chu Lâm một chút, trên thân không có thương tích gì. Chỉ là khoé miệng dính một ít máu, chắc là chịu một cú đấm mà thôi, hắn cũng yên tâm hơn nhiều. Triệu Dật không thèm nhìn mấy tên thanh niên kia mà đi đến bên cạnh Chu Lâm, vỗ vỗ cánh tay hắn nói: “Người cậu không bị sao chứ?”  

             Chu Lâm nhìn thấy Triệu Dật, trong lòng đang lo lắng lập tức bình tĩnh lại.  

             Nụ cười bình tĩnh trên mặt Triệu Dật khiến cho hắn cảm thấy rất yên tâm.  

             Chu Lâm lắc đầu: “Tôi không sao!”  

             Ánh mắt Triệu Dật chuyển đến cô gái bên cạnh, tiện thể quét xuống.  

             “Hệ thống! Quét hình mục tiêu.”  

             “Hệ thống khởi động tính năng quét hình, đang thu thập tin tức của mục tiêu.  

             …..  

             Họ tên: Trần Vi  

             Tuổi: 18 tuổi  

             Chiều cao: 1m65  

             Cân nặng: 45 kg  

             Nhan sắc: 88  

             Dáng người: 91  

             Điểm đặc thù: 93  

             Độ thiện cảm: 59.”  

             Đương nhiên Triệu Dật cũng không muốn làm gì với Trần Vi, chỉ là theo thói quen tìm hiểu một chút. Dù sao cô và Chu Lâm đi cùng nhau, chắc chắn quan hệ với Chu Lâm cũng không tệ.  

             Loại công viên địa phương như thế này đương nhiên sự việc cũng hơi tế nhị, coi như giúp anh em kiểm tra một chút.  

             Mặc kệ nhan sắc hay dáng người, điểm đặc thù này là 93, đúng là rất tốt.  

             Chu Lâm thấy Triệu Dật đang nhìn Trần Vi thì lập tức giới thiệu một câu: “Đây là Trần Vi, bạn học cùng lớp của mình!”  

             E rằng không phải chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp nha!  

             Trong lòng Triệu Dật nói một câu nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào! Tôi là Triệu Dật, là bạn thân hồi cấp ba của Chu Lâm.”  

             Trần Vi gật đầu cười, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn.  

             Cô cũng đã nhìn thấy Triệu Dật bước xuống từ chiếc xe Porsche Cayenne, có thể còn đắt hơn cả chiếc Lexus LC500h kia nữa.  

             Mấy tên thanh niên kia cũng ngừng nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn chiếc xe mà Triệu Dật lái vài lần. Tiếp đó lại nhìn thấy khí chất của Triệu Dật thì có chút thận trọng. Nhưng mà biển số xe kia là biển số của Thành Đô nên bọn họ cũng không hoảng hốt nữa.  

             Nơi này dù sao cũng là Giang Châu mà.  

             “Người anh em! Cậu tới đây để giúp hắn bồi thường sao? Tôi thấy anh lái Porsche, chắc cũng là người có hiểu biết về xe. Cậu nhìn xem, một mảnh lớn như vậy nên bồi thường bao nhiêu tiền đây hả?”  

             Trong nhóm có một thanh niên mặc áo jacket đang ngậm điếu thuốc, khoanh tay bộ dạng lười biếng nói.  

             Triệu Dật quay đầu liếc nhìn người thanh niên khoảng hai mươi tuổi này, còn chưa kịp mở miệng thì Chu Lâm ở bên cạnh lập tức nhỏ giọng nói: “Đây là Trương Kha! Là sinh viên năm ba của trường mình. Nhà hắn có mở một công ty dịch vụ ăn uống, nghe nói tài sản có mấy chục triệu…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.