Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 288: Tặng cho mẹ đi.




Chương 288: Nếu gọi tôi là chủ tịch thì không cần hỏi gì cả.  

             Là doanh nghiệp lớn nha!  

             Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình giới thiệu. Sau khi tham khảo ý kiến của Đới Lương, Triệu Dật quyết định chọn hai chiếc BMW 740Li xDrive cao cấp hạng sang.   

             Xe con loại này giá cả cũng không đắt lắm, khoảng 1,2 triệu tệ. Nếu dùng làm xe thương vụ công ty để tiếp đón khách hàng thì không tệ. Ít nhất sẽ không để cho người ta cảm thấy khó coi.  

             “Chú Đới! Chú thích loại xe nào?”  

             “Thật ra loại nào tôi cũng thích. Cá nhân tôi lại thích xe thể thao như BMW X5 xDrive40i .”  

             “Được! Vậy cái này… thêm một chiếc!”  

             Đới Lương hết sức kinh ngạc. Ông cho rằng Triệu Dật chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, nhưng không ngờ rằng chỉ hỏi một câu lập tức hắn mua luôn?  

             “Chủ tịch Triệu! Như thế này là sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Chú là giám đốc công ty mà chạy xe rởm, há chẳng phải là vứt hết mặt mũi của công ty đi sao? Chiếc xe này là công ty mua, dùng tài khoản của công ty. Nhưng mà quyền sử dụng thuộc về chú, xem như là công ty cấp cho chú. Chú cũng có thể thuê tài xế riêng, đều tính vào là nhân viên của công ty.”  

             Trong lòng Đới Lương lập tức vô cùng vui vẻ và rất biết ơn, chiếc xe này ước tính cũng phải hơn tám trăm nghìn tệ. Mặc dù nói là xe công ty cấp cho mình sử dụng, nhưng dù là như vậy thì có khác gì xe riêng của mình đâu chứ?  

             “Cám ơn chủ tịch Triệu!”  

             Đới Lương không từ chối. Cho dù cả đời này ông ta có bán mạng cho Triệu Dật, tận tâm tận lực làm việc cho Triệu Dật thì cũng được!  

             Triệu Dật cầm điện thoại lên gọi cho Quan Tâm.  

             “Cô tiễn người đi chưa?”  

             “Vâng! Đã đi rồi!”  

             “Cô thích xe BMW 5 hay là BMW X5 SUV?”  

             “Chủ tịch! Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”  

             “Nếu gọi tôi là chủ tịch thì không cần hỏi gì cả, nhanh chóng trả lời đi.”  

             “SUV.”  

             “Được! Tôi gửi vị trí cho cô, cô sang đây một chút nhé.”  

             “Vâng!”  

             Triệu Dật cúp điện thoại, nói với nhân viên bên cạnh: “Thêm một chiếc X5, tổng cộng bao nhiêu tiền?”  

             Nhân viên cửa hàng đáp: “Khoảng chừng 3,9 triệu tệ.”  

             Đới Lương đưa ra đề nghị: “Nếu như chúng ta dựa toán có năm triệu thì mua thêm hai chiếc xe BMW 3 Series, tính cả thuế thì cũng không hơn bao nhiêu. Hai chiếc BMW 3 Series để cho nhân viên đi làm việc, hai chiếc 740Li thì dùng tiếp đón khách hàng…”  

             Triệu Dật gật đầu đáp: “Được! Vậy thì thêm hai chiếc BMW 3 Series. Thanh toán!”  

             Nhân viên tính toán rất nhanh đã đưa ra kết quả: “Tính cả chiết khấu và ưu đãi, cộng thêm các loại thuế, tổng cộng là 5,1 triệu.”  

             “Quẹt thẻ!”  

             Triệu Dật quét thẻ thanh toán hoá đơn một cách gọn gàng nhanh chóng.  

             Tiếp đó hắn âm thầm nói với hệ thống trong đầu.  

             “Hệ thống! Sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu phí mua nhiều ô tô!”  

             “Được! Ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu phí mua nhiều ô tô. Hạn mức hoàn tiền cao nhất là 5 triệu. Trước mắt tiêu phí mua xe của ký chủ là 5,1 triệu, hoàn tiền dựa trên số tiền 5 triệu để tính toán.”  

             “Bội số hoàn tiền từ 1 - 3 lần, lần này bội số ngẫu nhiên đạt được là… 3 lần.”  

             “Số tiền hoàn lại nhận được là 15 triệu tệ. Tiền đã được lưu vào hệ thống, ký chủ có thể rút ra bất cứ lúc nào.”  

             Là 3 lần!  

             Đạt bội số max điểm!  

             Quá đã!  

             Triệu Dật nhìn vào hệ thống, phát hiện thấy tiền lưu vào đã đạt đến 30 triệu tệ thì tiện tay rút ra.  

             Dự án bên này đã bắt đầu, công ty đầu tư Phi Dật cần bỏ vốn 90 triệu tệ. Mặc dù 90 triệu này không cần bỏ ra một lần, nhưng mà giai đoạn đầu phải dùng tiền để trả cát xê cho diễn viên và nhiều công tác chuẩn bị sơ bộ khác.  

             Trước tiên Triệu Dật chuyển vào tài khoản dự án 30 triệu tệ, sau đó bù vào thêm một ít, số tiền còn lại trong tay của hắn là 95 triệu.  

             Triệu Dật nhìn bảng hệ thống một chút, phát hiện còn thiếu 350 nghìn tệ mới đạt điểm kinh nghiệm để thăng cấp.  

             Tính sơ qua một chút, lúc trước mình để cho Quan Tâm mua đồ vật giúp đỡ viện dưỡng lão cũng xem như là tiêu phí kinh nghiệm. Nhưng mà mua xe, mua nhà và đầu tư dự án thì không tính vào trong tiêu phí.  

             Triệu Dật suy nghĩ, quyết định đợi lát nữa sẽ đi dạo ở trung tâm thương mại một chút.  

             Đi mua một ít quà. Tặng ai đây?  

             Tặng cho mẹ đi.  

             Đã chuẩn bị đặt xe BMW M8 cho cha xem như là quà sinh nhật. Còn mẹ không thích xe, vậy thì mua cho mẹ dây chuyền kim cương đi!  

             Lần trước mua cho Liễu Vũ Phi một dây cùng kiểu, phối thêm cái vòng tay tạo thành một bộ. Mẹ bây giờ còn trẻ tuổi như vậy, đeo lên nhất định rất xinh đẹp.  

             Quan Tâm rất nhanh đã lái chiếc Porsche của Triệu Dật đến cửa hàng 4S.  

             “Chủ tịch! Chìa khoá xe của anh.”  

             Triệu Dật nói: “Đợi lát nữa làm thủ tục xong, cô lái một chiếc X5 đi, sau này xem như là xe công ty cấp cho cô sử dụng!”  

             Quan Tâm tròn mắt ngạc nhiên, cấp xe X5 cho mình sao? Như thế có vẻ không tốt lắm đâu?  

             Quan Tâm liếc nhìn Đới Lương bên cạnh thì cô lập tức biết được, Đới Lương cũng có một chiếc thay cho xe thường ngày…  

             Đới Lương hiểu cái nhìn này của Quan Tâm là có ý gì, mỉm cười nói: “Chủ tịch Triệu rất hào phóng. Mua cho công ty một lần sáu chiếc xe. Hai chiếc thương vụ tiếp khách, hai chiếc cho nhân viên thường ngày dùng đi làm việc, còn hai chiếc X5 thì cô một chiếc, tôi một chiếc…”  

             Quan Tâm trong lòng có hơi do dự. Cô trở thành trợ lý riêng của Triệu Dật nhưng vẫn chưa hoàn toàn là nhân viên chính thức đâu. Vậy mà Triệu Dật lại cho cô một chiếc xe bảy, tám trăm nghìn tệ sao?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.