Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 284: Cảm giác hoàn toàn là hai thái cực.




Chương 284: Chơi một trận vui vẻ, chúng ta cùng hợp tác  

             Chơi bóng rổ xong, Triệu Dật nhanh chóng trở lại phòng ngủ tắm rửa, sau đó thay trang phục bình thường. Trong nháy mắt từ thần tượng đẹp trai sân trường lánh lánh tỏa sáng, lúc này đã hóa thân thành một công tử quý tộc phong độ khí chất trầm ổn.  

             Bành Yến gặp lại Triệu Dật, cũng không nhịn được mà tán thưởng.  

             "Triệu Dật! Điều kiện ngoại hình này của cậu, nếu là đi đóng phim, tuyệt đối sẽ nổi tiếng đó nha. Hơn nữa trên người cậu nói thế nào… ừm! Chính là khí chất thuộc giới quý tộc…”  

             Là một diễn viên, Bành Yến đối với hình tượng và khí chất của con người phi thường mẫn cảm. Lúc trước Triệu Dật mặc áo bóng rổ cả người đều toát ra vẻ đẹp trai tỏa sáng, hiện giờ mặc áo sơ mi đen mang đồng hồ Patek Philippe, cả người bỗng nhiên có thêm vài phần cảm giác thành thục và trầm ổn.  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Anh Yến cứ nói đùa, nếu tôi đi diễn kịch thì sợ là sẽ chết đói! Hôm nay để cho anh đợi lâu như vậy, thực sự rất xin lỗi! ”  

             Bành Yến cười ha hả nói: "Cũng đừng nói như vậy, hôm nay coi như tôi đi xem một trận bóng đặc sắc, không uổng công đi chuyến này. Hơn nữa, cảm giác yên lặng ngồi trong khuôn viên trường đại học uống trà sữa, rất có cảm giác ôn lại chuyện xưa đó nha. Năm nay tôi đã 38 tuổi, cảm giác ngày xưa đi học, dường như chỉ là mới ngày hôm qua, thời gian trôi qua thật đúng là nhanh. ”  

             Hai chiếc xe đi dọc theo con đường núi phía nam, sau đó đến một con phố có nhiều nhà hàng lẩu, tiếp đó thì rẽ vào một cái nhà hàng lẩu.  

             Nhà hàng lẩu ở nơi này không phải là những nhà hàng lẩu bình thường, mà nó là một trang viên khổng lồ, có thể nói là chiếm cả một khu vực trên núi hoặc có thể gọi nó là một cái nông trường cực lớn ở trên núi!  

             Mỗi nhà hàng lẩu nơi này đều có thể chứa ít nhất ngàn khách, ở đây không chỉ có hương vị lẩu tốt, quan trọng hơn là môi trường tốt.  

             Ngồi trên núi ăn lẩu, ngồi trong đầm sen ăn lẩu, điều này khác hoàn toàn với việc ngồi trong một nhà hàng lẩu bên đường ăn lẩu, cảm giác hoàn toàn là hai thái cực.  

             Gian phòng thật lớn mà rộng rãi, ngoài cửa sổ chính là một mảng lớn hồ sen, thậm chí xa xa còn có tiếng ếch kêu.  

             Bành Yến nhìn chung quanh, cười nói: "Hoàn cảnh nơi này thật sự rất tốt đó! Chưa nói đến ăn, chỉ riêng cảnh sắc thế này cũng làm cho người tôi say mê cả rồi. ”  

             Đạo diễn Trương Phong cũng đến, Quan Tâm đi ra bên ngoài để đón tiếp. Sau đó rất nhanh thì cô đã dẫn Trương Phong quay lại đây.  

             Một phen trò chuyện vui vẻ, lúc này mọi người bắt đầu gọi món ăn.  

             Trong bữa tiệc, Trương Phong và Bành Yến còn rất nghiêm túc trao đổi một vài thứ trong kịch bản. Triệu Dật cũng không tiết lộ quá nhiều suy nghĩ của mình, dù sao thứ này thật sự cũng không phải do hắn viết ra.  

             "Đạo diễn Trương, anh Yến, tuy rằng kịch bản là tôi viết ra. Thế nhưng chân chính muốn chuyển hóa nó thành phim và diễn xuất tốt, cái này còn phải dựa vào hai vị. Nếu như tôi nói quá nhiều, ngược lại sẽ làm hạn chế ý tưởng của các anh. Hai người cứ thoải mái quay và diễn tốt là được, kinh nghiệm và năng lực của hai người mới là thứ tôi cần nhất, đây cũng là nguyên nhân tôi tìm các anh để hợp tác..."  

             Trương Phong đã ký hợp đồng, Bành Yến thì vẫn chưa xác định. Nhưng mà Triệu Dật lại nói rất thẳng thắn và cởi mở.  

             Hợp tác hay không hợp tác đều không quan trọng, mọi người vẫn có thể kết bạn.  

             Đoàn người ăn cơm xong thì lái xe xuống núi, Bành Yến lại bỗng nhiên cảm thấy có chút hứng thú.  

             "Triệu Dật! Lúc nãy ăn quá no, chúng ta đi chỗ nào cho tiêu hóa bớt đi, chơi bóng rổ thì sao? Hôm nay thấy cậu chơi bóng, tay tôi cũng có chút ngứa ngáy…”  

             Triệu Dật cười nói: "Được! Đi nào! ”  

             Hai chiếc xe một đường lái về đại học Công Thương, Triệu Dật trở về phòng ngủ lấy bóng rổ, sau đó lại lần nữa đi tới sân bóng rổ trong trường.  

             Lúc này sân bóng rổ đã không còn người, Triệu Dật tìm một sân bóng rổ không khiến người ta chú ý. Tiếp đó Triệu Dật cùng Bành Yến hai người chơi một chọi một.  

             Bành Yến đối với bóng rổ đúng là rất hiểu biết, tố chất thân thể của hắn cũng không kém. Hai người đều cởi áo, nghiêm túc thật sự thi đấu.  

             Chơi bóng ước chừng nửa giờ, Bành Yến bắt đầu thở dốc rồi xua tay nói: "Được rồi! Đánh không lại cậu, nhưng mà thật đã ghiền..."  

             Triệu Dật tiếp nhận quả bóng rổ, cười nói: "Trước kia tôi cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ cùng thần tượng của mình chơi bóng rổ..."  

             ......... ... .......  

             Bành Yến cười ha ha nói: "Ở trong trường đại học chơi bóng rổ, chuyện như vậy đã thật lâu rồi không được thử lại. ”  

             Triệu Dật cười nói: "Anh chính là đại minh tinh, đi đâu cũng bị người ta chú ý. Lúc này đây, anh giống như là ngư long bạch phục, cẩm y dạ hành. Không cần phải cố ý che dấu bản thân, chắc hẳn rất thoải mái nhỉ.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.