Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 279: “Khi nào thì đến chúng ta lên sân?”




Chương 279: Ước mơ bóng rổ.  

             “Đặt mua giúp tôi một cái két sắt, đưa đến chỗ của Phùng Tiếu Tiếu nhé.”  

             “Vâng! Thưa chủ tịch.”  

             Triệu Dật giao việc mua két sắt cho Quan Tâm. Kể từ khi có Quan Tâm làm trợ lý riêng, Triệu Dật đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.  

             Nếu để cho hắn tự mình đi làm những việc này, không biết còn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa?  

             Triệu Dật về thẳng ký túc xá, đúng lúc gặp Quách Đông Lai mặc đồng phục chơi bóng rổ, đang ôm bóng đi ra bên ngoài.  

             “Đi chơi bóng sao?”  

             Quách Đông Lai dừng bước: “A! Triệu Dật! Cậu có biết chơi bóng không vậy?”  

             Triệu Dật cười nói: “Bóng rổ sao? Biết chứ! Sao vậy? Định rủ tôi cùng chơi bóng hay sao?”  

             Quách Đông Lai vẫy tay, nói: “Không phải bây giờ trường học đang tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ cho các sinh viên năm nhất sao? Mỗi lớp có một đội, khoa nào cũng phải tham gia. Cậu có muốn tham gia hay không?”  

             Quách Đông Lai là lớp phó thể dục, việc thi đấu bóng rổ như thế này đương nhiên cũng là do hắn phụ trách hoàn toàn.  

             Triệu Dật cũng không từ chối. Mặc dù mỗi ngày hắn đều lo xử lý việc ngoài trường, thế nhưng vẫn xem bản thân mình là một sinh viên, chứ không phải là một người trong xã hội.  

             “Khi nào thì đến chúng ta lên sân?”  

             “Vòng loại sẽ diễn ra trong tuần này, sau đó cuối tuần sẽ là trận chung kết. Từ thứ hai đến thứ sáu sẽ phân chia thắng bại. Đội thắng sẽ tham gia trận chung kết cuối cùng…”  

             Triệu Dật cười nói: “Cậu rủ tôi tham gia, chẳng lẽ là lớp chúng ta không đủ người sao? Mười chín người, cũng không ít nha.”  

             Quách Đông Lai cười nói: “Con trai lớp chúng ta đúng là không thiếu. Nhưng mà trừ tôi ra thì cậu là người cao nhất, hơn nữa khả năng vận động của cậu cũng rất mạnh. Đương nhiên nếu chơi bóng rổ thì phải tính toán đến vấn đề này. Vả lại cậu cũng được xem như là hy vọng của mọi người. Nếu cậu ra tay chắc chắn toàn bộ con gái trong lớp đều sẽ đến cổ vũ cho cậu, lúc đó sẽ rất náo nhiệt nha…”  

             Triệu Dật suy nghĩ một chút, hình như chính mình cũng không bận chuyện gì, lập tức cười nói: “Được! Vậy cho tôi một chân, đợi tôi thay quần áo rồi xuống tập luyện một chút, cũng một thời gian rồi tôi không có chơi.”  

             Quách Đông Lai thấy Triệu Dật đồng ý, lập tức phấn khởi đáp: “Được!”  

             Triệu Dật thay quần áo xong, hai người cùng nhau đến sân bóng rổ tìm một khu vực trống rồi bắt đầu luyện tập.  

             Trước đây Triệu Dật cũng thường xuyên chơi bóng rổ, chỉ là khi lên cấp ba thì ít chơi hơn. Suy cho cùng cũng là vì có quá ít thời gian rảnh, hiện tại thể lực hắn đã đạt tới chín mươi hai điểm. Cho dù là lính đặc nhiệm trải qua huấn luyện nghiêm ngặt cũng chưa chắc có được thể chất tốt như hắn.  

             Quách Đông Lai xem như cũng cao to vạm vỡ. Nhưng mà sau khi va chạm với Triệu Dật mấy lần liên tiếp đều bị sức mạnh của Triệu Dật đánh tan, căn bản là không thể phòng thủ được.  

             “Chết tiệt! Nhìn cậu cũng không cường tráng đến vậy. Nhưng sao lại có cảm giác giống như một chiếc xe tăng như thế, hoàn toàn không thể cản được như vậy chứ!”  

             Triệu Dật chơi rất vui vẻ, bóng trên tay cũng ngày càng linh hoạt hơn. Dẫn bóng, né bóng rồi trực tiếp dùng vai đẩy ngã Quách Đông Lai đang chạy lên ngăn cản bóng. Sau đó dậm nhảy, ôm bóng nhảy lên cao.  

             “Xoạt!”  

             Triệu Dật đưa bóng vào rổ, hai tay vịn vào khung rổ, cả người treo lắc lư ở trên không.  

             “Slam Dunk!”  

             Quách Đông Lai mở to mắt kinh ngạc, sức bật như thế này cũng quá mạnh rồi!  

             Cũng không thấy Triệu Dật dùng lực, cứ như vậy mà dậm mạnh chân nhảy lên. Người bình thường sẽ chạy ba bước mới nhảy lên được, vậy mà hắn trực tiếp nhảy một phát là lên luôn!  

             “Năng lực này của cậu có vẻ như có thể đi thi đấu bóng rổ chuyên nghiệp luôn rồi đó nha. Quá đỉnh!”  

             Quách Đông Lai tặc lưỡi cảm thán, ánh mắt không giấu được vẻ hâm mộ.  

             Thật ra Quách Đông Lai cũng mơ ước có thể trở thành một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, tham gia các câu lạc bộ bóng rổ. Đáng tiếc là gia đình hắn không đồng ý, cuối cùng hắn phải chuyển sang đăng ký học chuyên ngành quản trị kinh doanh.  

             Triệu Dật nhảy xuống đất, nhìn thấy biểu cảm hâm mộ của Quách Đông Lai, hắn cười nói: “Thân thể cao lớn cùng với kỹ thuật này của cậu cũng rất có năng lực đó nha… Cậu muốn trở thành một vận động viên bóng rổ sao?”  

             Quách Đông Lai gật đầu đáp: “Thực ra từ nhỏ tôi đã rất thích bóng rổ. Tôi thích những môn thể thao đơn giản như vậy, có thể vận động ra mồ hôi. Trước đó tôi cũng đã đăng ký vào học viện bóng rổ. Nhưng cha mẹ tôi cho rằng trở thành một vận động viên sẽ rất khó. Do đó họ đăng ký chuyên ngành quản trị kinh doanh này cho tôi. Kỳ thật tôi cũng không thích chút nào, nhìn những môn học kinh tế khô khan đó cũng đủ nhức đầu rồi…”  

             Triệu Dật cười nói: “Cũng không nói trước được cái gì. Mặc dù trong lớp chúng ta thì chiều cao này của cậu cũng coi như là cao nhất, nhưng mà muốn thi đấu bóng rổ chuyên nghiệp e là vẫn hơi thấp, cùng lắm là làm hậu vệ. Còn nếu như là tiền đạo hay tiền vệ thì chiều cao của cậu có vẻ còn hơi kém một chút.”  

             Quách Đông Lai đương nhiên là hiểu rõ điều này, nói: “Đúng vậy! Tôi cố gắng tập luyện chính là vì muốn trở thành hậu vệ. Huấn luyện viên trước đây của tôi cũng nói tôi rất thích hợp làm hậu vệ…”  

             Triệu Dật nghe Quách Đông Lai nói như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cậu cố gắng tập luyện thêm đi. Nếu có cơ hội tôi sẽ giúp cậu hỏi qua một chút xem có cách nào không?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.