Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 270: Tôi có thể ăn nhiều như vậy không?




Đề cử đọc giả truyện 'Một cái giếng biến dị' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 270: Tôi có thể ăn nhiều như vậy không?  

             Cùng với lời nói của Bạch Nguyệt, khuôn mặt Diệp Thiến càng trở nên đỏ bừng. Mặc dù Triệu Dật không nghe rõ nhưng cơ bản cũng đoán được nội dung câu chuyện.  

             “Nhìn những ánh mắt hâm mộ của các bạn học nam kia là biết tôi có để ý hay không rồi.”  

             Ba người rời khỏi trường học đi đến rạp chiếu phim ở phía trước cách đó không xa. Triệu Dật mua vé, mua thêm bạn đồng hành khi xem phim chính là bắp rang và coca cola.  

             Bạch Nguyệt uống một ngụm coca cola, thở dài nói: “Coca cola như vật đòi mạng. Cảm giác trở về tôi cần phải tập luyện thêm hai giờ.”  

             Diệp Thiến cười nói: “Không phải ngày mai đi viện dưỡng lão sao? Cậu vận động nhiều một chút thì sẽ không sao đâu.”  

             Bộ phim ba người xem là một bộ phim kinh dị vừa mới khởi chiếu. Mặc dù không phải phim ma nhưng mà những phân cảnh đáng sợ cũng có chút dọa người. Hai tay Diệp Thiến và Bạch Nguyệt siết chặt nhau, có chút căng thẳng.  

             Triệu Dật suy nghĩ, nếu như Bạch Nguyệt không đi cùng thì không biết sẽ xảy ra tình huống gì nữa?  

             Quả thật trong mối quan hệ với Diệp Thiến, Triệu Dật cũng không cần gì phải gấp gáp.  

             Những cô gái thế này giống như kho báu vậy, tất cả đều có sự lấp lánh riêng của nó. Cũng giống như những đóa hoa tươi kiều diễm, thể hiện sự xinh đẹp của riêng mình.  

             Trong lúc giao tiếp với cô ấy mới có thể cảm nhận được sự xinh đẹp này, đó mới là thứ làm cho cả tâm hồn lẫn thể xác đều vui vẻ. Sự chiếm hữu cuối cùng chẳng qua là để hiểu rõ nhau hơn, xóa bỏ khoảng cách còn sót lại.  

             Ba người xem phim xong, lúc về đi ngang qua một quán bán hàng trước trường học, một mùi thơm hấp dẫn sự chú ý của Triệu Dật.  

             Tôm hùm đất chua cay.  

             Triệu Dật dừng bước: “Là tôm hùm đất?”  

             Diệp Thiến có chút phân vân. Đối với việc khống chế cân nặng nghiêm khắc của cô, ăn bữa khuya là việc làm rất hạn chế. Nhưng mà nước miếng trong miệng cô tiết ra lại phản bội lý trí của cô.  

             Hai mắt Bạch Nguyệt lập tức sáng trưng: “Dù sao hôm nay cũng đã phóng túng rồi, vậy thì phá bỏ quy tắc đến cùng luôn đi. Chờ Triệu Dật trở về thì mình cùng cậu luyện tập thêm vậy.”  

             “Được!”  

             Ba người ngồi xuống, Bạch Nguyệt tràn đầy phấn khởi nói với Triệu Dật: “Tôi rất thích ăn tôm! Nhưng mà vì Thiến Thiến ăn uống điều độ, những thứ thức ăn nhiều dầu mỡ như tôm đều rất ít khi ăn, khiến cho tôi không tiện đi ăn một mình. Cuối cùng hôm nay cũng có thể ăn một chút dầu mỡ rồi, vẫn là nhờ phúc của anh đó nha!”  

             Trong lòng Triệu Dật có chút cảm thán. Đằng sau vẻ đẹp nào cũng đều có cái giá của nó. Dáng người thon thả như vậy, muốn giữ dáng tất nhiên cũng không dễ dàng gì.  

             Triệu Dật gọi thêm bia, thuận miệng hỏi: “Các cô muốn uống gì?”  

             Bạch Nguyệt trả lời: “Tôi cũng uống bia! Tôm hùm đất chua cay mà không uống bia thì không ngon.”  

             Diệp Thiến: “Tôi uống sữa đậu nành.”  

             Vi Vi Sữa đậu nành, sung sướng và thoải mái?  

             Triệu Dật nghĩ đến câu nói quảng cáo này, ánh mắt theo bản năng khẽ nhìn qua.  

             Quy mô cũng không tệ nha.  

             Diệp Thiến ăn rất hạn chế. Mặc dù thấy được cô cũng rất thích ăn, nhưng mà chỉ ăn được một lát thì ngừng. Ngược lại Bạch Nguyệt hôm nay dường như không kiêng cữ gì, bóc tôm một cách nhanh nhẹn. Trước mặt cô rất nhanh lập tức có một đống vỏ tôm.  

             “Hai người các cậu giống như ông chủ và bà chủ vậy đó, mình chỉ là người hầu số khổ, phục vụ các cậu…”  

             Diệp Thiến vừa cười vừa mắng, gắp một miếng càng tôm cho vào miệng Bạch Nguyệt: “Tôm còn không thể bịt được miệng của cậu nữa à!”  

             Bạch Nguyệt cười hì hì nói: “Cậu nhìn Triệu Dật đi. Động tác lột tôm thật quá chậm, đúng là đại thiếu gia nhà giàu. Nếu như một bàn rất nhiều người ăn tôm thì không chừng Triệu Dật sẽ chết đói mất!”  

             Triệu Dật cười nói: “Tôi chính xác là không bóc được thứ này, một mình cô có thể bằng năm người như tôi…”  

             Bạch Nguyệt cười nói: “Từ nhỏ tôi đã thích ăn tôm, đặc biệt là tôm hùm đất chua cay. Một mình có thể ăn mấy cân. Bóc tôm nhiều cũng thành thói quen.”  

             Triệu Dật nhìn qua cái dĩa sắp trống không, cười nói: “Vậy hôm nay ăn cho thỏa thích đi!”  

             Ăn một bữa khuya mất hai giờ đồng hồ. Ba người ăn hơn 4kg tôm. Bạch Nguyệt một mình xử lý hết 3kg tôm và uống hai chai bia, miệng không ngừng kêu đã nghiền. Hơn nữa, Triệu Dật nhìn cô hoàn toàn vẫn còn sức chiến đấu, đoán chừng là cảm thấy ăn một mình hơi ngại ngùng nên mới dừng lại…  

             Thật ra cũng không trách Bạch Nguyệt được. Một con tôm chỉ có thể ăn phần đuôi tôm, một cân như vậy tầm mười con thì có thể được bao nhiêu thịt chứ?  

             Triệu Dật còn có một tấm thẻ hoàn tiền tiêu phí tôm hùm đất chua cay, nhưng điều kiện sử dụng là phải thưởng thức tôm một mình với mỹ nữ. Bây giờ là ba người nên thẻ này không thể sử dụng được.  

             Ánh mắt Triệu Dật nhìn vào Bạch Nguyệt. Hắn thầm nghĩ Bạch Nguyệt này ăn tôm giỏi như vậy, nếu cùng cô ấy sử dụng thẻ hoàn tiền ăn tôm hùm đất chua cay này thì nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền hoàn lại.  

             Diệp Thiến mới ăn có mấy con, sức chiến đấu quá thấp, nếu dùng thẻ hoàn tiền thì quá thua thiệt rồi!  

             Nếu Diệp Thiến biết mình bị chê chỉ vì nguyên nhân này, e rằng sẽ tức chết mất.  

             Ha ha!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.