Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 262: Tôi là người Thanh Hải!”




Chương 262: Mục tiêu của cô chỉ còn thiếu một ông chủ tốt  

             “Ăn đồ Nhật đi! Gần đây có một nhà hàng buffet. Bình thường là 298 tệ một người, hương vị cũng không có gì đặc biệt, đồ ăn cũng bình thường. Nhưng mà bữa ăn sang trọng phiên bản nâng cấp 498 tệ một người thì nhìn cũng không tệ…”  

             Ba người lái xe đến đó. Tiến vào nhà hàng, ánh sáng sáng tối đan xen, ở chính giữa có một ao nước, hơi nước bốc lên làm tăng thêm sự tao nhã của nhà hàng.  

             “498 tệ, ba người.”  

             “Vâng! Quý khách vui lòng chọn món trước!”  

             Triệu Dật cầm menu hỏi Quan Tâm: “Cô ăn sashimi có được không?”  

             Quan Tâm mỉm cười nói: “Không sao! Tôi ăn được!”  

             Triệu Dật thu lại ánh mắt, cười nói: “Vậy chúng ta ăn thử đặc sản 498 tệ của bọn họ xem sao… Ừm, cho tôi mỗi người một phần sashimi tôm hùm, ba phần hải sâm kho, một phần bò nướng đá, bào ngư sáu con, súp vi cá không thêm cơm. Sau đó là sashimi cá hồi, cùng tôm nước ngọt…”  

             Triệu Dật đọc qua một lượt, hỏi Quan Tâm: “Nói đến ẩm thực, cô còn hiểu biết nhiều hơn tôi. Cô thích gì thì cứ gọi thêm.”  

             Quan Tâm cũng không khách sáo, dù sao đây cũng là buffet. Tiền cũng đã trả, nếu như còn kiêng cữ, há chẳng phải là tiết kiệm cho chủ quán hay sao?  

             Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu cùng uống rượu đỏ, Quan Tâm chỉ uống nước ép. Chủ tịch uống rượu vậy thì lát nữa trách nhiệm lái xe sẽ rơi vào tay cô trợ lý riêng này.  

             Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu cũng không thể hiện ân ái. Dù sao hai người cũng có nhiều thời gian, cần gì phải hành hạ cẩu độc thân cơ chứ?  

             Trong bữa tiệc, Triệu Dật hỏi: “Quan Tâm! Hiện tại cô ở đâu?”  

             Quan Tâm nói tên một khu chung cư thuộc Cửu Long Pha, cách chỗ của Triệu Dật khoảng bảy đến tám kilomet, cũng không tính là xa lắm.  

             “Cô không phải là người địa phương này sao?”  

             Quan Tâm gật đầu: “Đúng vậy! Tôi là người Thanh Hải!”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô học đại học ở thủ đô, rồi học chuyên sâu ở học viện Quản Lý quốc tế Hà Lan. Theo lý mà nói không phải ở lại thủ đô làm việc sẽ tốt hơn sao? Ở đó thành phố giàu có và phát triển hơn ở đây. Mặc dù Giang Châu tuy cũng được xếp vào hạng các thành phố cấp một, nhưng so ra vẫn kém xa thủ đô…”  

             Quan Tâm mỉm cười nói: “Tôi không quá thích thủ đô. Thời tiết quá tệ, giao thông đông đúc, đồ ăn cũng không ngon. Trước đây tôi từng đến Giang Châu du lịch rồi đột nhiên thích ở đây, cảm thấy tương lai đầy triển vọng. Hơn nữa ở đây cũng rất thích hợp để sống. Tôi cảm thấy kiếm tiền cũng rất quan trọng, nhưng vẫn muốn sống trong môi trường mình thích, tâm trạng cũng sẽ vui vẻ thoải mái hơn một chút.”  

             “Vả lại nếu không tính đến yếu tố đời sống, mặc dù tiền lương ở Giang Châu có thể không so được với thủ đô nhưng đời sống ở Giang Châu tốt hơn nhiều, ở thủ đô thì có chút khó khăn…”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy! Thiên Phủ và Giang Châu rất thích hợp để sống. Với năng lực của cô thì không giống như những ngôi sao trong giới điện ảnh và âm nhạc cần phải tìm cơ hội ở thủ đô. Khoảng cách cuộc sống cô mong muốn chỉ thiếu một ông chủ hào phóng mà thôi.”  

             Quan Tâm cười cười: “Đúng vậy! Thế nên tôi đã ở lại.”  

             Triệu Dật cười nói: “Gần đây công ty đầu tư Phi Dật muốn đầu tư một bộ phim, kinh phí khoảng một trăm triệu. Có rất nhiều thông tin, chú Đới sẽ cùng cô liên lạc, chỉ cần làm tốt việc liên lạc nắm bắt tin tức, khi tôi cần thì tập hợp lại cho tôi là được.”  

             Quan Tâm “ừ” một tiếng, trong lòng thầm kinh ngạc về thực lực của công ty Triệu Dật. Ông chủ này của cô còn giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng.  

             “Được! Thưa chủ tịch!”  

             Triệu Dật cụng ly với Quan Tâm nói: “Tôi sắp xếp công việc có chút phức tạp, cũng có thể sẽ vượt quá phạm vi năng lực của cô. Nhưng mà cái này không quan trọng. Nếu như cô cảm thấy không đủ người thì cô cứ tuyển thêm. Tôi sẽ cấp cho cô một khoản tiền, muốn tuyển người như thế nào là tự cô quyết định, cũng tự cô quản lý những người này. Tôi không quan tâm đến quá trình, cũng không quan tâm cô xài tiền như thế nào. Mà tôi chỉ cần kết quả, đó chính là chuyện tôi giao, trong thời gian ngắn nhưng phải làm được tốt nhất.”  

             Hai mắt Quan Tâm sáng lên, cô đáp: “Tôi có thể xây dựng đoàn đội để phục vụ cho anh sao?”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Đúng vậy! Cô cứ suy xét mà làm, đừng sợ tốn tiền.”  

             Quan Tâm gật đầu nói: “Tôi đã hiểu thưa chủ tịch. Tạm thời công việc cũng không nhiều, tôi có thể xử lý được. Khi tôi cần thêm người, tôi sẽ làm kế hoạch rồi báo cáo anh sau.”  

             Triệu Dật cười đáp: “Được!”  

             Đôi mắt Quan Tâm càng sáng hơn, trong lòng bỗng nhiên có chút chờ mong về tương lai.  

             Lúc trước cô còn nghĩ mình sẽ là trợ lý làm chân chạy vặt cũng khá lâu nữa. Vậy mà mới qua một thời gian ngắn thì Triệu Dật đã cho cô quyền thành lập đoàn đội. Một nhóm phục vụ riêng cho Triệu Dật!  

             Tùy ý chi tiền, tùy ý tuyển người. Hơn nữa đoàn đội này còn tự cô quản lý, tự cô quyết định!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.