Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 259: Em thích cái này..."




Chương 259: Muốn tặng quà thì phải tặng thứ yêu thích  

             “A! Sao anh lại tới đây?”  

             Phùng Tiếu Tiếu ngạc nhiên khi thấy Triệu Dật ở cửa nhà, trên mặt cô lộ ra vẻ đầy bất ngờ.  

             Triệu Dật cười nói: “Không phải là muốn cho em niềm vui bất ngờ sao.”  

             Phùng Tiếu Tiếu vui vẻ đáp: “Anh cũng không sợ là không có ai ở nhà, cứ vậy mà chạy đến sao....”  

             Triệu Dật cười nói: “Em cũng đâu có đi đâu xa, nhiều nhất là ra trung tâm thương mại gần đó đi dạo, phát sóng trực tiếp ngoài trời hoặc  mua một chút đồ ăn gì đó, có thể đi được bao xa chứ?”  

             Triệu Dật rất tự nhiên thay một đôi dép nam, kẹp lấy tập tài liệu bước vào phòng, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”  

             Phùng Tiếu Tiếu lắc đầu: “Chưa! Đồ ăn buổi trưa còn thừa, em chuẩn bị hâm nóng lại để ăn, anh cũng chưa ăn sao?”  

             Triệu Dật ừ một tiếng: “Vậy đợi lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn.”  

             Phùng Tiếu Tiếu gật đầu cười đáp: “Được... Anh muốn uống nước không?”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Em đang đối xử với anh như khách đấy à, cảm giác quá khách sáo rồi...”  

             Phùng Tiếu Tiếu có chút ngượng ngùng, thật ra trong lòng cô quả thật có chút choáng ngợp không biết làm thế nào, dù sao thì cô cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy nên không có kinh nghiệm.  

             Làm thế nào để hòa hợp với bạn trai một cách tự nhiên?  

             Triệu Dật tiện tay ném tập tài liệu lên ghế số pha, đưa tay ôm lấy Phùng Tiếu Tiếu nói: “Mấy ngày không thấy mặt, sao em trở nên xa lạ như vậy, còn thẹn thùng. Nhanh chóng làm quen một chút nào, khôi phục lại sự thân mật của chúng ta…”  

             Phùng Tiếu Tiếu bị Triệu Dật trêu chọc nên có chút thẹn thùng, nhưng khi được Triệu Dật ôm, cả người cô lập tức buông lỏng. Sự nhớ nhung trong lòng dâng lên, cô đưa tay ôm lấy Triệu Dật.  

             “Ngày thường anh bận rộn như vậy, em cũng không dám đi tìm anh......”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu em rảnh, có thể tới tìm anh chơi, anh chưa từng nói là em không thể tìm anh nha.”  

             Ánh mắt Phùng Tiếu Tiếu sáng lên: “Em có thể tới trường học tìm anh chơi sao?”  

             Triệu Dật thản nhiên cười: “Có thể nha! Nếu tới đó, anh sẽ mời em đi nhà ăn của trường anh, chúng ta cùng nhau ăn rau xào!”  

             Vẻ mặt Phùng Tiếu Tiếu lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, cô vốn dĩ cho rằng Triệu Dật không muốn cho cô bước vào cuộc sống của hắn. Bản thân cô chỉ có thể chờ đợi, nhưng không nghĩ rằng chuyện có vẻ không phải như thế.  

             Điều này tựa hồ không giống việc bị bao nuôi như trong suy nghĩ của mình?  

             Dường như anh ấy không để ý đến sự xuất hiện của mình trước mặt bạn bè, bạn cùng lớp, cũng không sợ bị người khác biết?  

             "Được! Vậy lúc em không có việc gì thì sẽ đến tìm anh."  

             "Ừm! Trước khi đến nói với anh một tiếng là được,  anh thường xuyên chạy khắp nơi, chưa chắc là sẽ ở trường."  

             Triệu Dật trả lời rất thản nhiên, nhưng trên thực tế lời hắn nói chỉ là một mặt, mặt khác đương nhiên là vì tránh một ít va chạm có thể xảy ra trong đó.  

             Triệu Dật cũng đối đãi Phùng Tiếu Tiếu như là bạn gái, hắn cũng không ngại bị mấy người bạn cùng phòng biết được. Dù sao bọn họ là huynh đệ, không tồn tại vấn đề gì cả.  

             Cho nên, hắn cũng không ngại việc Phùng Tiếu Tiếu đến trường tìm mình.  

             Trong lòng Phùng Tiếu Tiếu cảm thấy rất vui vẻ, cô chủ động hôn Triệu Dật một cái.  

             Lần này hôn một cái xong thì đương nhiên lại xảy ra chuyện.  

             Đều là thanh niên nam nữ, lại phát sinh quan hệ thân mật, hơn nữa mười ngày không được gặp nhau tự nhiên là thiên lôi câu địa hỏa.  

             Phùng Tiếu Tiếu bị Triệu Dật hung hăng "thu thập" một trận.  

             Cô bị thu thập đến mức hoàn toàn vô lực không thể ra khỏi cửa, cô ra vẻ đáng thương nói: "Nếu không thì chỉ cần ăn trong nhà là được rồi, bây giờ cũng đã muộn, em lười đi ra cửa. Chỉ cần em hâm lại đồ ăn, xào thêm một món nữa là có thể ăn được rồi. ”  

             Triệu Dật cũng lười đi ra ngoài, nên đáp: "Được! ”  

             Phùng Tiếu Tiếu xào một chảo thịt băm với ớt xanh, hâm nóng canh sườn hầm, nấu thêm một món chay, có thịt có canh, hai người vui vẻ ăn ngon lành.  

             Những người đói bụng thì ăn bất cứ cái gì cũng cảm thấy ngon!  

             Cơm nước xong, Phùng Tiếu Tiếu thu dọn phòng bếp, tiếp đó hai người cuộn mình trên sô pha xem TV, Triệu Dật cầm lấy tập tài liệu kia lên.  

             "Nào tới đây! Giúp anh chọn lựa một trong năm căn nhà này, nếu là em thì em thích căn nhàu nào nhất?”  

             Phùng Tiếu Tiếu tò mò nhận lấy tập tài liệu, thuận miệng hỏi: "Anh chuẩn bị mua nhà à? ”  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Anh không quyết định được là nên chọn cái nào, cho nên muốn để em giúp anh chọn đó.”  

             Phùng Tiếu Tiếu vừa nhìn một chút, tất cả đều là chung cư hoặc là nhà phố, giá cả đều từ bốn đến năm triệu trở lên. Cô cũng không nghĩ nhiều, còn cho rằng thật sự là Triệu Dật tự mình chuẩn bị mua nhà. Cho nên cô nghiêm túc nhìn một lần, cuối cùng chọn ra một căn chung cư có vườn hoa.  

             "Em thích cái này..."  

             Triệu Dật vừa nhìn thì thấy căn hộ này nằm ở khu Nam An, cách Đại học Công thương phỏng chừng ba bốn km. Đây là một căn chung cư trong tòa nhà, trong khu này có mấy chục tòa nhà như vậy. Mỗi một tòa nhà cao tám tầng, mỗi một hộ là hai tầng, cũng chính là tòa nhà này có 4 hộ gia đình.  

             Căn chung cư này nằm trong khu dân cư cao cấp, nếu không thì giá cả vì sao lại bán được đắt như vậy. Có thể có riêng một vườn hoa của mình ở trên không trung, hơn nữa đây không phải là loại vườn hoa cần phải đi lên nóc nhà. Mà đây là vườn hoa trên không nằm ngang bằng với phòng khách lớn, chỉ riêng vườn hoa này thôi thì cũng gần một trăm mét vuông rồi.  

             "Em cảm thấy nơi này rất tốt, hơn nữa khu này cũng rất cao cấp. Ngay cả cửa sổ trên lầu này cũng có thể mở ra rất nhiều hướng, ban công mỗi nhà thì dùng riêng một mình, không có việc gì có thể trồng đủ loại hoa, khẳng định là sẽ rất thoải mái. Hơn nữa nơi này cách trường học của anh cũng gần, ngày thường nếu anh không muốn ở trường, vậy thì về nhà ở cũng thuận tiện. Nếu anh không vội vã thì hoàn toàn có thể mỗi ngày đều ở nhà..."  

             Khoảng cách nơi này đến trường học thật sự có chút gần...  

             Triệu Dật thoáng do dự một chút, nhưng nghĩ đến khoảng cách cần phải đi đến ba bốn cây số, hơn nữa với tính cách của Phùng Tiếu Tiếu thì cũng không có vấn đề gì.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.