Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 255: Thằng nhóc này cũng quá giỏi rồi!




Chương 255: Có chút ghen tị với con gái của mình.  

             Liễu Vũ Phi rất thông minh, cũng không sợ hãi hay là e ngại giống như những nữ tài xế mới học lái.  

             Cô ấy nghe giảng cẩn thận, mạnh dạn thực hành.  

             Học lái xe số sàn khó nhất là phải làm thao tác sang số. Khi sang số động cơ dễ tắt máy, cộng với tâm lý hoảng sợ thì thường mắc phải rất nhiều thao tác lỗi. Nhưng khi lái xe số tự động thì rất đơn giản. Chỉ cần thêm dầu thì có thể lái đi, muốn đậu xe thì phanh lại, chỉ cần không hoảng sợ dẫm nhầm chân ga thành chân phanh thì sẽ không có vấn đề gì cả.  

             Tập lái xe khoảng hai tiếng, Liễu Vũ Phi đã có thể thuần thục lái xe dưới sự hướng dẫn của Triệu Dật. Hơn nữa còn vòng xe qua những chướng ngại vật mà Triệu Dật đã đặt trước một cách rất chính xác.  

             “Được rồi! Cám ơn anh! Còn lại em có thể tập trong trường lái xe, chắc chắn không có vấn đề gì. Dù sao trường lái xe cũng yêu cầu đủ giờ học mới được kiểm tra.”  

             Triệu Dật cười nói: “Được! Em phải luyện tập thật chăm chỉ để thuộc luật giao thông. Lái xe không cần phải nhanh, an toàn là trên hết. Chúng ta không thể làm sát thủ trên đường được.”  

             Liễu Vũ Phi mỉm cười, nói: “Em biết rồi!”  

             Triệu Dật lái xe trở về dưới lầu ký túc xá của Liễu Vũ Phi, cười nói: “Vậy anh về trước, lần sau lại đến tìm em.”  

             Liều Vũ Phi “ừ” một tiếng. Cô do dự một chút, mặt ửng hồng nói: “Chúng ta… nếu như anh muốn… có thể sắp xếp thời gian…”  

             Triệu Dật cười, đưa tay xoa đầu Liễu Vũ Phi: “Không sao! Chuyện này em không cần phải để ở trong lòng, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, có được không?”  

             Liễu Vũ Phi cắn môi, khẽ ừ.  

             Triệu Dật cười nói: “Được rồi, ngoan! Anh đi đây!”  

             Liễu Vũ Phi ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Triệu Dật nói: “Anh chuẩn bị cho em nhiều thứ như vậy, em đều rất thích. Nhưng mà em thích nhất là anh đã vì em mà đàn ca khúc kia.”  

             Triệu Dật nhéo gương mặt xinh đẹp của Liễu Vũ Phi đáp: “Anh mua một căn nhà nhỏ, chờ trang trí xong sẽ mua đàn piano. Sau này có thể thường xuyên chơi đàn cho em nghe.”  

             Liễu Vũ Phi ngạc nhiên mở to mắt: “Anh mua nhà? Mua ở đâu?”  

             “Tòa nhà Đức Phong, em tìm hiểu thêm sẽ biết.”  

             Ánh mắt Liễu Vũ Phi hiện lên vẻ mong chờ. Triệu Dật có thể nói với cô chuyện căn nhà, hơn nữa dáng vẻ này là muốn sau này cùng cô ở trong căn nhà đó. Điều này làm sao khiến cô không vui vẻ và mong chờ cho được?  

             “Được!”  

             …..  

             Liễu Vũ Phi trở lại ký túc xá, xử lý đám người Ngô Lỵ vẫn đang hóng hớt nghe chuyện xong thì lúc này mới cầm điện thoại di động ngồi trên giường nhắn tin.  

             Liễu Vũ Phi: Mẹ! Con đã về ký túc xá.  

             Tô Nhã: Ô kìa! Đứa con gái ngoan bị người ta bắt cóc của tôi cuối cùng cũng đã chịu xuất hiện!  

             Liễu Vũ Phi hơi xấu hổ. Hôm qua là sinh nhật cô, vốn dĩ Tô Nhã đã chuẩn bị để cô về nhà ăn cơm, hai mẹ con cùng nhau đón sinh nhật. Nhưng mà bởi vì Triệu Dật đã tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, cho nên đành phải từ chối mẹ.  

             Nghĩ lại một chút thì vẫn là không tốt lắm…  

             Tô Nhã: Nói mẹ nghe một chút, sinh nhật hôm qua như thế nào? Triệu Dật đã tặng con cái gì?  

             Liễu Vũ Phi lấy ảnh chụp cưỡi ngựa, xe ngựa như trong truyện cổ tích, biển hoa trong sảnh tiệc. Còn có Triệu Dật chơi đàn piano, căn phòng đầy hoa tươi, còn có dây chuyền kim cương và vòng tay ngọc bích kia gửi sang cho Tô Nhã. Sau đó giải thích thêm một chút.  

             Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Nhã Cư, Tô Nhã nhìn những hình ảnh trên điện thoại di động thì ngẩn người.  

             Bà cũng là phụ nữ.  

             Thơ mộng, đầy lãng mạn!  

             Bà liếc mắt lập tức nhận ra dây chuyền kim cương kia chính là dây chuyền kim cương hương hoa kiểu mới của hãng Tiffany năm nay, trị giá hơn một triệu tệ. Còn chiếc vòng tay ngọc bích kia cũng có giá trị ít nhất cũng gần một triệu…  

             Chưa kể những món quà đắt tiền này, riêng biển hoa được thiết kế kia cũng đã tốn hai trăm đến ba trăm ngàn tệ.  

             Đừng nói là con gái, đến cả Tô Nhã cũng bị những thứ này làm cho cảm động, thậm chí còn sinh ra một chút cảm giác ghen tị đến kỳ quái.  

             Ghen tị với chính con gái của mình sao?  

             Tô Nhã ổn định lại tinh thần, xem giải thích của con gái mình, trong lòng càng thêm rung động.  

             Triệu Dật tham gia thị trường chứng khoán Mỹ trong dịp Lễ Quốc Khánh, thế mà kiếm được hơn năm mươi triệu tiền lời?  

             Tiện tay dẫn dắt mấy người bạn, giúp đỡ người ta kiếm hơn mười triệu tiền lời. Vậy nên mới có cảnh người ta gửi vòng tay ngọc bích hơn một triệu tới làm quà.  

             Thằng nhóc này cũng quá giỏi rồi!  

             Thậm chí trong lòng Tô Nhã còn sinh ra cảm giác không chân thật. Nhưng mà giá trị của những món quà này không thể lừa người khác được. À! Con gái còn nói Triệu Dật mua một chiếc xe Ferrari 488, còn mua một căn nhà ở chung cư Đức Phong…  

             Đây không phải là số tiền mà gia đình Triệu Dật có thể chi được, cũng không có khả năng là ai đó sẽ vì hắn mà chi nhiều tiền như vậy.  

             Nói cách khác, hắn thực sự kiếm lời hơn năm mươi triệu!  

             Hắn có thể kiếm được hơn năm mươi triệu, ít nhất hắn cũng phải có mấy trăm triệu trong tay. Nói cách khác, thằng nhóc này chỉ mới lập công ty được hai tháng mà đã trở thành ông chủ triệu phú rồi!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.