Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 247: Đúng rồi! Làm sao quản được?




Chương 247: Cho dù có cô gái khác, cậu cũng không để ý sao?  

             “Mẹ kiếp, cậu vậy mà nhiều thủ đoạn như thế!”  

             Lục Đào trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Triệu Dật: “Thủ đoạn tán gái của cậu cũng thật lão luyện nha, tính khả thi còn rất cao. Đặc biệt là với Lý Dương, quả thực vô cùng tuyệt vời!”  

             Lục Đào kích động thúc giục Lý Dương: “Con gái miễn là không quá ghét cậu, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Chỉ cần cậu tặng trà sữa hay gì đó, cho dù cô ấy không nhận, mấy cô bạn cùng phòng sẽ vì trà sữa miễn phí mà sẽ chủ động nói tốt. Lúc đó không sợ không đồng ý…”  

             “Hơn nữa, Lý Dương mới là sinh viên năm nhất mà có thể quản lý một cửa hàng chặt chẽ, có trật tự như vậy, đây đều là nhờ vào năng lực nha. Còn có thu nhập riêng, với điều kiện như vậy, miễn là đừng đi chinh phục những cô gái khó tán, tôi nghĩ chắc chắn sẽ không là vấn đề.”  

             Sắc mặt Lý Dương ửng hồng đáp: “Hiện tại cửa hàng còn rất nhiều việc, tôi cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này.”  

             Triệu Dật cười nói: “Nhanh tay thì được, chậm tay thì thua. Năm nhất đại học toàn là những em gái xinh đẹp, các đàn anh năm hai, năm ba, năm tư đều đang nhìn chằm chằm đó. Nếu cậu hành động chậm, mấy em xinh đẹp sẽ bị người ta giành mất.”  

             Lục Đào tán thành nói: “Đúng vậy! Mỗi ngày có rất nhiều em gái xinh đẹp đến cửa hàng, tôi không tin là cậu không vừa mắt với ai.”  

             Lý Dương không chống đỡ được đáp: “Xinh đẹp thì rất nhiều, nhưng mà cũng phải phù hợp mới được chứ.”  

             Lục Đào nghiêm nghị nói: “Cậu không theo đuổi, cũng không ở chung, làm sao biết là có hợp hay không? Cậu nhìn Triệu Dật đi, không cần biết hợp hay không, cứ trêu chọc rồi trực tiếp lên giường…”  

             Triệu Dật bất mãn phản bác nói: “Này này! Đang nói hay, sao đột nhiên biến đen vậy?”  

             Lục Đào cười gian, nhưng không nói tiếp.  

             Lục Đào biết chuyện của Phùng Tiếu Tiếu. Nhưng vấn đề này càng ít người biết càng tốt.  

             Triệu Dật nằm xuống nói: "Cứ từ rồi đến bữa tiệc, đợi lát nữa còn có thể xoa bóp thư giãn một chút. Mấy cô gái kia hai tiếng nữa cũng chưa xong đâu. Con gái mà, các cậu cũng hiểu…”  

             …  

             Đàn ông tụ tập nói về phụ nữ. Phụ nữ tụ tập đương nhiên cũng nói về đàn ông.  

             Ba cô gái bây giờ chẳng khác gì năm trăm con vịt. Huống chi ở đây có tận năm cô gái đầy sức sống.  

             Ngô Lỵ nói bóng nói gió: “Phi Phi, rốt cuộc là Triệu Dật làm gì vậy? Chẳng lẽ anh ấy không phải là sinh viên sao? Tại sao anh ấy còn có trợ lý riêng? Lại còn xinh đẹp khí chất như vậy. Phong cách của cô gái đó cảm giác rất ưu tú…”  

             Liễu Vũ Phi ngâm mình trong nước, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, lộ ra vẻ kiều diễm.  

             “Mình cũng không rõ lắm! Mình chỉ biết là anh ấy có công ty riêng, hình như làm đầu tư gì đó, mình cũng không hỏi anh ấy chuyện này…”  

             Sở dĩ Liễu Vũ Phi mời ba người bạn cùng phòng tới tham dự tiệc sinh nhật, một phần là quan hệ cùng phòng, phần khác là muốn tuyên bố chủ quyền… Thật ra cô biết công ty Triệu Dật làm đầu tư, nhưng cô không muốn nói quá chi tiết.  

             Ba người bạn cùng phòng này, đặc biệt là Ngô Lỵ, đang để mắt đến Triệu Dật.  

             Mấy cô gái khác đều kinh ngạc.  

             Trước đây mọi người đều nghĩ rằng Triệu Dật là một cậu ấm tiêu tiền của gia đình. Nhưng họ không ngờ rằng anh ấy chỉ là sinh viên năm nhất mà đã có công ty đầu tư của riêng mình.  

             Họ không biết có kiếm được tiền hay không, nhưng họ biết một điều là Triệu Dật rất giàu.  

             Trước là đi xe Porsche, nháy mắt một cái đã đổi sang Ferrari, còn là thành viên của trường đua ngựa, còn nuôi một con ngựa của riêng mình…  

             Một người có tiền như vậy, còn có năng lực như thế…  

             Chỉ đơn giản là ghen tị đến phát khóc.  

             Đỗ Tư Tư hỏi: “Hôm nay Triệu Dật có chuẩn bị cho cậu bất ngờ gì không? Hẳn là không chỉ có cưỡi ngựa chứ?”  

             Liễu Vũ Phi lắc đầu đáp: “Mình cũng không biết. Thực ra mình nghĩ cưỡi ngựa và cùng mọi người ăn cơm vui vẻ là đủ rồi. Nhưng mình đoán chừng anh ấy vẫn có chuẩn bị gì đó…”  

             Ngô Lỵ suy nghĩ nói: “Mình nghĩ chắc chắn còn có. Cậu nhìn xem, anh ấy đã gọi cả trợ lý đến đây, rõ ràng là để liên lạc và chuẩn bị. Nếu chỉ là cưỡi ngựa ăn cơm, cần gì phiền phức như vậy?”  

             Trên mặt Liễu Vũ Phi thoáng hiện lên ý cười: “Mình cũng nghĩ như vậy, có chút mong chờ nha.”  

             Từ Mộng Kiều nhẹ nhàng hỏi: “Trợ lý riêng của anh ấy thật xinh đẹp, còn rất khí chất nữa. Bọn họ chạm mặt nhau mỗi ngày, Phi Phi, cậu không lo lắng sao?”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: “Mình lo lắng sao? Với một chàng trai tốt tính và giàu có như anh ấy, không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn leo lên giường anh ấy đâu. Chỉ cần xem bản thân anh ấy thôi, chỉ cần anh ấy thực sự tốt với mình là được. Những chuyện khác mình không muốn quản, mà cũng không quản được.”  

             Ngô Lỵ và những người khác đều bị sốc. Họ cảm thấy như có tật giật mình, luôn cảm giác rằng lời của Liễu Vũ Phi có ý tứ riêng.  

             Từ Mộng Kiều ngạc nhiên hỏi: “Nếu như anh ấy ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cậu cũng không để ý sao?”  

             Liễu Vũ Phi hỏi ngược lại: “Quản thế nào được chứ?”  

             Từ Mộng Kiều sững sờ không nói nên lời.  

             Đúng rồi! Làm sao quản được?  

             Mặc dù Triệu Dật và Liễu Vũ Phi ở cùng một thành phố, nhưng mà trường học vẫn cách xa nhau. Không thể ở chung sớm chiều, quản làm sao đây?  

             Hơn nữa, chiêu trò của phụ nữ dùng để đối phó với những người đàn ông bình thường liệu có hiệu quả với Triệu Dật hay không? Quan trọng nhất vẫn là anh ấy có thích bạn hay không?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.