Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 246: Cậu tốn bao nhiêu cho bữa tiệc sinh nhật này?”




Chương 246: Chỉ cần chi tiền, muốn lãng mạn bao nhiêu cũng có.  

             “Tôi không đồng ý với những gì cậu nói đâu!”  

             Lục Đào từ dưới nước ngồi dậy, cười chế nhạo: “Có muốn đánh cược không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đánh cược gì cơ?”  

             Lục Đào cười gian: “Chúng ta hãy đánh cược xem cuối cùng Quan Tâm có thể thoát khỏi nanh vuốt của cậu không?”  

             Triệu Dật hờ hững nói: “Được! Đánh cược như thế nào?”  

             Lục Đào nói: “Trong vòng nửa năm, tôi cá là cô ấy sẽ rơi vào tay cậu. Ừm, các người ngủ với nhau thì coi như tôi thắng, còn không thì tôi thua. Ai thua thì mời cả phòng ký túc xá chúng ta đi du lịch nước ngoài, bao tất cả chi phí!”  

             Triệu Dật cũng không tỏ ra yếu thế: “Được! Đánh cược đi! Để tôi cho các cậu biết như thế nào gọi là quân tử thủ thân như ngọc!”  

             “Haha, tôi cười chết, chỉ có thể là cậu!”  

             Lục Đào nghiêng đầu nói: “Đông Lai, Lý Dương! Các cậu nhớ làm hộ chiếu sớm. Tôi nói là nửa năm nhưng tôi cảm thấy có thể là sớm hơn. Bây giờ là Quốc Khánh, nửa năm cũng chính là sang tháng tư năm sau. Tính như vậy thì ngày quốc tế lao động năm sau chúng ta có thể du lịch nước ngoài miễn phí rồi.”  

             Đông Lai cười nói: “Cậu đánh cược như vậy, chẳng phải là một trong hai người thắng thì tôi và Lý Dương đều được đi chơi sao?”  

             Lục Đào cười ha ha nói: “Không sao! Dù sao đối với Triệu Dật thì chi phí ít ỏi này chỉ giống như cơn mưa phùn, không cần phải ngại ngùng. Chúng ta ra nước ngoài chơi một đợt, để xem những con sóng lớn, đại dương lớn, để làm nước nhà vẻ vang…”  

             Hai mắt Đông Lai và Lý Dương sáng lên.  

             Họ đều là những chàng trai trẻ tuổi đầy sức sống. Nói họ không khao khát những điều này chắc chắn là trái với lương tâm của họ.  

             Triệu Dật cười nói: “Được! Quyết định vậy đi. Ngày mồng một tháng năm sang năm chúng ta sẽ ra nước ngoài du lịch!”  

             Lục Đào cười: “Tôi cảm thấy hình như mình đã kiếm được lời rồi, rất vui nha.”  

             Triệu Dật liếc mắt nhìn Lục Đào: “E rằng cậu vui mừng quá sớm, ha ha!”  

             Lục Đào thờ ơ nói: “Đến lúc đó rồi sẽ biết. Nếu thực sự có thể chịu đựng được thì tôi thua tâm phục khẩu phục!”  

             Lục Đào không quan tâm kết quả thắng hay thua, Triệu Dật đương nhiên cũng vậy. Lần cá cược này chỉ là trò đùa vui giữa anh em với nhau.  

             Thời gian nửa năm hắn không nghĩ sẽ thua. Hắn thật sự không có ý gì với Quan Tâm. Hơn nữa, cho dù là thật thì một chuyến đi chơi nước ngoài có thể tốn bao nhiêu tiền?  

             Bốn anh em chơi một tuần, cho dù là tiêu tiền cả ngày cũng có thể hết một triệu đúng không?  

             Hệ thống trợ giúp Triệu Dật đã trải nghiệm mua sắm với Liễu Vũ Phi, với Phùng Tiếu Tiếu, còn giúp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Liễu Vũ Phi. Bây giờ đã đạt bốn triệu năm trăm hai mươi nghìn điểm kinh nghiệm. Chỉ cần mua đi mua lại thêm chút nữa là có thể đạt năm triệu điểm kinh nghiệm để thăng cấp.  

             Nếu không có gì thay đổi, sau khi thăng cấp thì phần thưởng lại tăng thêm. Có lẽ một lần tim đập sẽ thu được 0.6 tệ. Một ngày đảm bảo có thể thu vào một trăm bốn mươi ngàn tệ.  

             Cứ theo đà này, tiêu một triệu nhân dân tệ trong một tuần dường như chỉ là tiêu đi phần tiền thu vào này.  

          Không hề áp lực chút nào.  

             Cuộc sống chính là nhẹ nhàng như vậy.  

             “Cậu chuẩn bị bất ngờ gì cho Liễu mỹ nữ tối nay?”  

             Triệu Dật cười nói: “Con gái thích đơn giản nhất là hoa tươi, quà, lãng mạn… Dù sao chỉ cần sẵn sàng chi tiền, tự nhiên sẽ có người chuyên nghiệp thỏa mãn tất cả những thứ này cho các cậu.”  

             Đông Lai tò mò hỏi: “Cậu tốn bao nhiêu cho bữa tiệc sinh nhật này?”  

             Triệu Dật cười: “Hơn một triệu, chủ yếu là mua quà tặng. Ở đây ăn cơm hay vui chơi gì đều không tốn bao nhiêu.”  

             Đông Lai và Lý Dương nhìn nhau, ánh mắt kinh ngạc.  

             Hơn một triệu!  

             Cho một bữa tiệc sinh nhật!  

             Đông Lai cười khổ nói: “Cậu cũng quá giàu rồi. Ở chung với cậu lâu như vậy, tôi cảm giác chúng tôi căn bản không thể nói về chuyện yêu đương…”  

             Trong lòng Lý Dương cũng có chút rung động. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Triệu dật mở cửa tiệm rồi giao cho hắn quản lý mà chẳng ngó ngàng gì tới. Sở dĩ cậu ấy cũng không quan tâm chút tiền đó, đơn giản chỉ là cậu ấy muốn giúp đỡ những bạn học của mình.  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Các cậu cũng không thể nghĩ như vậy. Thực ra Phi Phi cũng không phải là người ham mê vật chất. Thời cấp ba cô ấy cũng chỉ mặc đồ bình thường, cũng không phải xa xỉ gì. Bọn tôi ở bên nhau cũng không phải bởi vì tôi có tiền, chút tiền đó của tôi so với gia sản của cô ấy căn bản chẳng là gì cả. Sau khi xác nhận mối quan hệ với cô ấy, tôi muốn tiêu tiền cho cô ấy vì tôi có khả năng tài chính, chứ không phải là bởi vì tôi chi tiền nên mới yêu nhau. Tất cả đều có thứ tự trước sau…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.