Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 243: Bọn tôi sẽ bắt taxi đến đó.”




Chương 243: Danh xưng hotboy trừ cậu ra thì không thể là ai khác.  

             Đặng Lâm không can thiệp vào lựa chọn của Triệu Dật, cũng không hỏi tại sao Triệu Dật muốn nâng đỡ Giang Dĩnh. Mà chỉ đưa ra đề nghị giúp Giang Dĩnh tìm một vị giáo viên hướng dẫn đặc biệt trong một thời gian.  

             Người ta có tiền, có năng lực, có thể viết được một kịch bản hay. Muốn nâng đỡ một cô gái thì có gì mà phải nghi hoặc chứ?  

             Còn về việc cậu ta có quy tắc ngầm, hay là muốn theo đuổi cô gái đó thì đều là việc cá nhân của cậu ấy, người ngoài tốt nhất vẫn không nên xen vào thì tốt hơn.  

             Để một diễn viên có thể vào một vai diễn rất khác so với hình tượng và tính cách của mình. Đòi hỏi kỹ năng diễn xuất của diễn viên đó phải có chiều sâu, người mới vào nghề chắc chắn sẽ không thể diễn tốt cho được. Tuy nhiên, nếu người đó có kỹ năng diễn xuất cộng với thái độ học hỏi và luyện tập chăm chỉ, mọi thứ sẽ tương đối đơn giản.  

             Một bộ phim với vốn đầu tư hàng trăm triệu cứ như vậy mà đã được sắp xếp xong xuôi trong thời gian hai người họ ngồi uống trà.  

             Trước đó Triệu Dật đã nhờ Đới Lương thành lập một bộ phận chuyên môn để đầu tư vào các bộ phim truyền hình và điện ảnh. Số lượng nhân viên tuy ít, nhưng cũng xem như là chuẩn bị xong những phần cơ bản.  

             Bây giờ Đặng Lâm cho mượn một tổ quay phim hoàn chỉnh, còn có đạo diễn và các diễn viên chính cũng đã được xác định. Việc tiếp theo đó là dùng tiền đúng chỗ, thiết lập dự án, mọi thứ có thể tiến hành theo từng bước.   

             Triệu Dật là ông chủ, tất nhiên sẽ không cần phải quan tâm quá nhiều về vấn đề này. Xác định mục tiêu, chi tiền, tự nhiên sẽ có người làm việc cho hắn.  

             Triệu Dật gọi điện thoại cho Đới Lương, nói rõ chuyện đầu tư vào dự án này đã được duyệt, bảo ông ấy theo dõi sát sao. Còn hắn thì sau khi bàn giao xong thì quăng việc này ra sao ót.  

             Cuối tuần đến rồi!  

             Sinh nhật của Liễu Vũ Phi cũng đến.  

             Triệu Dật lấy điện thoại nhắn tin cho Liễu Vũ Phi.  

             Triệu Dật: Buổi tiệc này em mời bao nhiêu người vậy?  

             Liễu Vũ Phi: Em gọi cho Cao Văn là một người bạn cùng lớp, tính cách cũng rất hợp với em. Còn có bạn cùng phòng của em. Tính cả em nữa thì tổng cộng là năm người.  

             Triệu Dật: Được! Anh sẽ tới đón mọi người.  

             Liễu Vũ Phi: Anh lái một chiếc xe làm sao đủ?  

             Triệu Dật: Anh đã mua một chiếc khác. Hai chiếc xe, hai tài xế, thêm năm người các em nữa thì vừa đủ bảy người.  

             Liễu Vũ Phi: A! Anh lại mua xe rồi sao? Xe loại nào vậy?  

             Triệu Dật: Ferrari 448.  

             Liễu Vũ Phi: Không rẻ nha, bao nhiêu vậy?  

             Triệu Dật: Giá lăn bánh khoảng 5 triệu.  

             Liễu Vũ Phi: Đắt vậy sao? Anh lại kiếm được lời rồi sao?  

             Triệu Dật: Đúng vậy! Lễ Quốc Khánh làm một đợt chứng khoán, lời được mấy chục triệu.  

             Liễu Vũ Phi: Ôi trời! Anh quá giỏi rồi! Mấy chục triệu? Anh làm sao mà làm được như vậy?  

             Triệu Dật: Ngưỡng mộ bạn trai của em sao?  

             Liễu Vũ Phi: Em rất ngưỡng mộ anh! Rất nghiêm túc. Anh thực sự rất tuyệt vời đó!  

             Triệu Dật: Nghe em khen vậy, lòng hư vinh của anh được thỏa mãn rồi!  

             Liễu Vũ Phi: Ha ha, có cần nói quá như vậy không?  

             Triệu Dật: Tất nhiên cần rồi! Người khác ngưỡng mộ anh đều không quan tâm, anh chỉ quan tâm mỗi em thôi.  

             Liễu Vũ Phi: Bạn trai em giỏi như vậy, em cũng rất vui, còn rất tự hào nữa.  

             Triệu Dật: Em và các bạn chờ một chút, anh mời mọi người ăn trưa. Sau đó cùng nhau đến Câu lạc bộ Đua ngựa, buổi chiều cưỡi ngựa một lát.  

             Liễu Vũ Phi: Được!  

             Triệu Dật để điện thoại xuống, quay đầu nói: “Lục Đào! Lát nữa cùng tôi đến Giang Đại đón người. Bên đó có năm người, chúng ta lái hai chiếc xe là vừa đủ. Đông Lai, Lý Dương, bọn tôi ở đó ăn cơm trước. Sau đó sẽ đi thẳng đến Câu lạc bộ. Đến lúc đó các cậu bắt taxi tới, tôi sẽ đón các cậu ngoài cửa. Xin lỗi nha mấy huynh đệ, tôi không thể đơn độc quay lại đón các cậu được.   

             “Được!”  

             “Được rồi! Bọn tôi sẽ bắt taxi đến đó.”  

             Bọn họ là anh em cùng phòng, đương nhiên sẽ không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.  

             Triệu Dật mặc áo sơ mi đen, quần tây, đi giày da đơn giản. Toàn thân nhìn giống như một quý tộc, đẹp trai phong độ nhưng cũng không khoa trương. Mặt dây chuyền ngọc bích màu đen trước ngực càng làm cho Triệu Dật thêm thần bí.  

             Lục Đào cười đánh giá một chút: “Thường ngày tôi không thấy cậu chú ý đến ăn mặc. Lần này ăn diện một chút cũng khiến người ta chú ý. Tôi cảm thấy danh xưng hotboy trường mình trừ cậu ra thì không thể là ai khác.”  

             Triệu Dật cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của Vũ Phi, còn có bạn cô ấy ở đó, đương nhiên tôi phải sửa soạn đẹp trai hơn một chút. Cũng không thể làm mất mặt các cô gái xinh đẹp của chúng ta nha… Đi thôi! Các cô ấy vẫn còn đang chờ chúng ta đấy.”  

             Lục Đào và Triệu Dật rời khỏi trường đi thẳng tới nhà để xe. Lục Đào nhìn hai chiếc xe đậu cạnh nhau, ánh mắt cảm thán.  

             “Nếu cậu đỗ hai chiếc xe này trong trường, tôi đoán cậu sẽ hoàn toàn nổi tiếng chỉ trong thời gian ngắn…”  

             Triệu Dật cười nói: “Có lẽ sẽ có tin đồn nóng hổi trên mạng, nghi ngờ là có vị con nhà giàu nào lái xe sang đi học. Tôi không muốn bị người ta chỉ trỏ như vậy, cho nên vẫn phải khiêm tốn một chút.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.