Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 218: Anh ấy thực sự đã tìm đến đây!




Chương 218: Câu hỏi nguy hiểm của Diệp Thiến  

             Triệu Dật đến cổng trường, lập tức tìm được một nhà nghỉ ở phía đối diện, tiếp đó thuê một phòng.  

             Vào phòng, bật đèn, Triệu Dật trước tiên đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong phát hiện trên điện thoại có một tin nhắn của Diệp Thiến.  

             Anh đã tìm được khách sạn chưa?  

             Triệu Dật chụp ảnh phòng gửi đi: “Đã thuê phòng ở nhà nghỉ nhanh rồi, vừa mới tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ.”  

             Diệp Thiến lập tức nhắn tin trả lời lại, có vẻ như cô đang đợi hồi âm của Triệu Dật.  

             “Vậy tốt rồi! Tôi còn sợ anh đi đến nửa đường thì bị người ta bắt đi đấy?”  

             Triệu Dật: “Cướp tiền hay là cướp sắc, cướp tiền thì không có tiền. Còn cướp sắc thì còn phải nhìn xem bọn cướp có xinh đẹp hay không.”  

             Diệp Thiến: “ w(^o^)w Ha ha. Hôm nay cảm ơn anh.”  

             Triệu Dật: “Khách sáo như vậy làm gì.”  

             Diệp Thiến: “Anh đối xử với các cô gái khác cũng ấm áp như đối với tôi ngày hôm nay sao?”  

             Triệu Dật ánh mắt đột nhiên trợn to hơn một chút.  

             Câu hỏi nguy hiểm nha!  

             Cần phải thận trọng.  

             Triệu Dật: “Lịch sự và hòa nhã là đức tính cơ bản, cũng là phong độ của người đàn ông. Nhưng mà chuyện nửa đêm đưa tiễn tận mấy chục km như hôm nay là lần đầu tiên tôi làm.”  

             Không thể phủ nhận hoàn toàn mọi hành động của mình. Nếu không thì sẽ chẳng có gì đáng tin cậy cả, còn sẽ khiến cho người ta cảm thấy mình nói năng ngọt xớt, phóng đại.  

             Thừa nhận mình lịch thiệp và hòa nhã cũng không chỉ đối với một mình cô mà bởi vì đây là đức tính cơ bản của mình. Sau đó lại cường điệu ra điểm khiến cô ấy không giống các cô gái khác sẽ khiến cô ấy cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ. Hơn nữa còn cảm thấy chính mình đặc biệt trong lòng đối phương .  

             Đây chính là chi tiết quyết định thành công hay thất bại!  

             Diệp Thiến: “(=^.^=) Nghỉ ngơi sớm đi, trưa mai gặp lại.”  

             Triệu Dật: “Ngủ ngon.”  

             Khi Triệu Dật tỉnh dậy đã là chín giờ sáng. Triệu Dật rửa mặt xong bèn kiểm tra bản đồ. Đi bộ đến một cửa hàng Cửu Mộc Vương cách đó không xa, mua cho mình một bộ quần áo. Quần áo cũ trên người hắn lúc này vẫn còn nồng nặc mùi rượu.  

             Sau khi thay đồ xong, Triệu Dật tản bộ vào trường học, ném bộ quần áo đã thay vào cốp xe. Sau đó dò hỏi vị trí của khoa vũ đạo, tiếp đó tản bộ một vòng qua đó.  

             Từ cuộc trò chuyện ngày hôm qua, Triệu Dật đã biết Diệp Thiến là sinh viên năm ba khoa vũ đạo, buổi sáng hôm nay có lớp học vũ đạo. Hơn nữa có nhiều phòng tập nhảy như vậy nên không khó để tìm thấy Diệp Thiến.  

             Triệu Dật hỏi thêm hai sinh viên nữa, sau đó thì tìm được phòng tập nhảy. Cứ như vậy tìm lần lượt từng phòng.  

             Các cô gái tập vũ đạo thực sự rất xinh đẹp và rất có khí chất, sự tự tin toát lên từ ánh mắt, khuôn mặt họ luôn luôn tỏa sáng.  

             Có một phòng học ở giữa, có lẽ là học sinh năm nhất. Giáo viên dạy múa đang dạy các cô một động tác khó, không làm được thì mạnh mẽ đè ép. Vài học sinh rưng rưng nước mắt nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.  

             Trên người Diệp Thiến cũng có một loại tự tin và kiên cường lộ ra từ trong xương cốt. Khi nhìn qua cảm giác rất tốt nhưng mà Triệu Dật cũng có thể cảm giác được trái tim mềm mại dưới sự tự tin của cô ấy một cách rõ ràng.  

             Sau khi tìm đến căn phòng thứ sáu, Triệu Dật nhìn thấy Diệp Thiến.  

             Lớp học của Diệp Thiến cũng không nhiều người lắm, chỉ có hơn 20 học sinh và toàn là sinh viên nữ như nhau. Một đám nhìn qua bất luận là như thế nào, thân hình và khí chất đều rực rỡ như hoa, khiến ánh mắt người ta đều sáng lên.  

             Diệp Thiến mặc áo phông thân hình như ẩn như hiện. Nhưng mà khi mặc trang phục khiêu vũ thì ôm sát tôn lên vóc dáng gần như tỷ lệ vàng của cô nàng.  

             Nhìn tổng thể lớp này khá ổn nhưng có thể thấy Diệp Thiến đặc biệt nổi bật. Lúc này cô ấy đang đứng đối diện với giáo viên ở phía trước, Triệu Dật đã để ý thấy ánh mắt giáo viên thường xuyên dừng ở trên người cô ấy. Hoàn toàn nghiêm túc quan sát, cũng có chút hà khắc sau đó là vui mừng.  

             Có vẻ như Diệp Thiến hẳn là một học sinh giỏi trong lớp của họ. Tức là một học sinh có triển vọng trong mắt giáo viên.  

             Triệu Dật dựa vào cửa sổ, hơi nghiêng người sang một bên, yên lặng quan sát.  

             Diệp Thiến đang khổ luyện.  

             Lúc này, Diệp Thiến đổ mồ hôi như mưa.  

             Triệu Dật trong lòng cảm thán. Hắn chỉ nhìn thấy vẻ ngoài chói lọi mà không hề biết đến ở phía sau là những giọt mồ hôi vất vả vì luyện tập.   

         Diệp Thiến hoàn thành một điệu nhảy khó, tình cờ quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Triệu Dật ở ngoài cửa sổ. Sắc mặt cô có chút đỏ lên.  

             Anh ấy thực sự đã tìm đến đây!  

             Anh ấy đã nhìn bao lâu rồi?  

             Triệu Dật vẫy tay với Diệp Thiến, sau đó quay người rời đi.  

             Hắn không muốn ảnh hưởng đến quá trình luyện tập của Diệp Thiến.  

             Dù sao thì nhìn trộm từ nãy đến giờ cũng đủ rồi...  

             Triệu Dật không đi xa, ngồi xuống mép bồn hoa cách đó không xa, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.  

             Quách Đông Lai: “@Triệu Dật, giáo viên điểm danh! Ông ấy ở ngay bên cạnh nên tôi không dám điểm danh hộ cậu. Cậu có tên trên bảng rồi đấy.”  

             Triệu Dật: “Không sao đâu, khi về tôi sẽ đi thu xếp các giáo viên!”  

             Lý Dương: “Cậu lại đi đâu rồi?”  

             Triệu Dật: “Đang ở Đại học Tất Nam. Xem các người đẹp tập vũ đạo đây.”  

             Lục Đào: “Động tác của cậu thật nhanh nhẹn.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.