Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 161: Một cái đồng hồ.”




Chương 161: Quà tặng có phải là một trái tim  

             “Cái này tặng cho anh.”  

             Đúng lúc nhóm người Triệu Dật chuẩn bị đi vào khu kiểm tra, Tần Băng Lạc bỗng nhiên từ nơi nào lấy ra một cái túi đưa cho Triệu Dật.  

             Triệu Dật thoáng có chút bất ngờ, hắn nói: “Còn có quà tặng nữa ư, cô cũng quá khách sáo rồi!”  

             Tần Băng Lạc mỉm cười nói: “Lúc trước anh đã cứu mạng tôi một lần, hơn nữa còn đồng ý giúp tôi thuần phục ngựa. Nói thế nào thì tôi cũng phải bày tỏ một chút cảm kích chứ.”  

             Triệu Dật sảng khoái cười nói: “Được! Vậy tôi nhận, trong này là cái gì?”  

             Tần Băng Lạc mỉm cười nói: “Yên tâm! Có thể mang lên máy bay, khi nào anh lên máy bay rồi hẵng xem, hy vọng anh sẽ thích.”  

             Triệu Dật cũng không có nói nhảm nữa, hắn sảng khoái đáp ứng: “Cảm ơn! Đáng tiếc là tôi không có chuẩn bị quà tặng…”.  

             Tần Băng Lạc hé miệng nở nụ cười: “Không cần đâu! Dù sao thì anh vẫn luôn giúp tôi mà, với lại hai tháng nữa tôi cũng sẽ đến Giang Châu. Đến lúc đó ăn uống vui chơi anh phải sắp xếp, nói cho anh biết tôi là người rất sành ăn đấy.”  

             “Được! Tôi ở Giang Châu đợi cô tới.”  

             Triệu Dật  mang theo túi quà tặng cùng với vợ chồng Đặng Lâm tiến vào quầy an ninh. Nhìn thấy bóng lưng ba người ngày càng xa, Tần Băng Lạc quay đầu, trên mặt lộ ra mấy phần vui vẻ.  

             “Đi thôi, ba mẹ chúng ta về nhà!”  

             Tần Hải tò mò hỏi: “Lạc Lạc, có thể nói cho lão ba biết, con đưa tặng hắn vật gì được không?”  

             Tần Băng Lạc tươi cười, thanh âm giống như chuông bạc, không hề che giấu sự vui vẻ và cao hứng.  

             Lúc trước cô còn lo lắng Triệu Dật sẽ không chấp nhận món quà của mình. Vì thế, cô thậm chí còn nghĩ ra mấy cái lý do.  

             Nếu như hắn không chấp nhận, vậy có thể nói rõ hắn xem mình như người ngoài. Thậm chí còn không muốn cùng mình phát sinh bất cứ chuyện gì dây dưa, thế nhưng Triệu Dật sảng khoái tiếp nhận món quà của cô, chính vì vậy khiến trong lòng cô rất vui vẻ.  

             “Hai người thích bát quái vậy sao, con sẽ không nói cho hai người!”  

             Tần Hải giả bộ tức giận nói: “Giỏi lắm! Lớn rồi nên cả lão ba cũng không nói. Hừ! Đợi lát nữa ba gọi điện cho Tiểu Triệu hỏi xem con gái của ba tặng cái gì cho hắn, chẳng lẽ là bên trong chứa trái tim của con gái ba…”  

             Tần Băng Lạc vừa nãy còn cười khanh khách, nghe được Tần Hải trêu chọc như vậy, gương mặt bỗng nhiên đỏ lên.  

             “Ba! Ba nói gì thế?”  

             Tần Hải cười vui vẻ đi tới, nói: “Con gái, con nói rõ với ba một chút, có phải thích con thích Tiểu Triệu hay không?”  

             Mẹ cô lúc này ở bên cạnh cũng nói bóng nói gió: “Lạc Lạc, chúng ta đều có thể nhìn ra, con đối với người khác từ xưa đến giờ chưa từng nhiệt tình như vậy. Con chỉ cần nói với ba mẹ biết một chút thôi, hai ta cũng không có ép buộc con phải làm cái gì ?”  

             Tần Hải tiếp tục nói: “Đúng đúng! Con nhìn xem, hai vợ chồng ta tư tưởng rất cởi mở. Lúc trước cái tên kia, hình như tên là Quan Trạch thì phải, đều theo đuổi con đến tận nhà. Không phải chúng ta đều đứng ở vị trí trung lập hay sao, hết thảy đều dựa theo ý kiến của con, hiện tại ba mẹ chỉ là muốn biết một chút ý nghĩ của con. Nếu con thật sự có nghĩ đến, ba mẹ cũng sẽ ủng hộ con, cũng sẽ giúp con nghĩ ra một chút biện pháp gì đó…”  

             Tần Băng Lạc do dự một chút, nói: “Được rồi! Nhưng con không cho phép hai người cùng chú Đặng ở bên kia nói đến chuyện này, không cho phép hai người đi tìm Triệu Dật…”  

             Tần Hải vội vàng cam đoan: “Cam đoan không nói gì hết! Đây là chuyện riêng của ba người chúng ta, chú Đặng của con có quan hệ gì chứ.”  

             Tần Băng Lạc gương mặt ửng đỏ hồi đáp: “Ba ngày nay, bọn con ngày đầu tiên đi Disneyland, ăn sáng ở quán từ nhỏ con đã ăn. Ngày thứ hai thì đi trường học của con ăn cơm, con giả làm bạn trai của con đuổi đi một số nam sinh dây dưa với con, hơn nữa cùng với con ở thư viện đọc sách. Ngày thứ ba thì cùng đi tham quan một số thắng cảnh đẹp…thật ra hắn và những người khác rất khác nhau, còn quả thật có một chút thích hắn.  

             Tần Hải cười vui vẻ nói: “Tiểu Triệu đúng là không tệ! Vậy mà lại có thể đi cùng con đến thư viện đọc sách, chàng trai như vậy đúng là hiếm gặp. Mà con thấy hắn xem sách gì không?”  

             “Sách kinh tế, [Lãi suất cùng giá cả] và [Cạnh tranh không lành mạnh trong kinh tế].”  

             Tần Băng Lạc ánh mắt hơi khác thường tiếp tục nói: “Lúc hắn đọc sách rất là tập trung trung, tập trung đến mức quên hết những thứ xung quanh ngay cả con hắn cũng không để ý. Dường như trong mắt chỉ có những trang sách và kiến thức trước mặt, cho đến bây giờ con chưa từng thấy một ai đọc sách mà tập trung được như vậy, đúng là rất có mị lực."  

             Tần Hải ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, nói: “Hắn vừa mới tiến vào đại học, vậy mà đã tự học đến trình độ như vậy sao?”  

             Tần Băng Lạc đôi mắt như lóe sáng sáng hồi đáp: “Đúng vậy! Hắn hiểu rất nhiều, nhưng mà cũng rất khiêm tốn, trên người còn có một loại cảm giác như quý tộc ngày xưa… Con nghĩ lần này rời đi, hắn chắc chắn sẽ không quay lại Thượng Hải. Cho nên có mới nghĩ đến việc đi đến Giang Châu để thuần phục ngựa, con muốn có thêm thời gian dài một chút để hiểu rõ con người của hắn.”  

             Tần Hải khích lệ nói: “Lạc Lạc! Việc này ba và mẹ đều nghe theo con, Tiểu Triệu là một chàng trai tốt. Ít nhất cho đến bây giờ, những người trẻ tuổi mà cha từng gặp không có ai lợi hại như hắn.”  

             Tần Băng Lạc khẽ ‘ừ’ một tiếng thở dài một hơi.   

             Có thể được ba mẹ ủng hộ, cảm giác này đúng là rất tốt.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.