Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 157: So thị lực?




Chương 157: Đừng có mơ! Cà rốt không có tim  

             Cuối cùng tâm lý chịu đựng của Trần Tuấn vẫn chưa đủ mạnh, một trận đao lời nói của Triệu Dật khiến tâm lý của hắn đau lòng không thôi.  

             Bước chân Trần Tuấn như đeo tạ, không thể nhúc nhích.  

             Hắn luôn cảm thấy Tần Băng Lạc đã lừa gạt mình, từ trước tới giờ cô ấy chưa từng nói mình có bạn trai.  

             “Tần Băng Lạc! Người này có phải là cô tìm đến hỗ trợ diễn kịch để gạt tôi đúng không? Tôi chưa bao giờ biết cô có người bạn như thế này…”  

             Tần Băng Lạc vẻ mặt bình tĩnh, vươn tay ra bắt lấy bàn tay của Triệu Dật. Ánh mắt nhu hòa nhìn Triệu Dật khẽ nói: “Anh ấy là một người bạn của chú tôi, lần này đi New Zealand mua ngựa nên mới quen biết. Chúng tôi có cùng niềm yêu thích, nói chuyện cũng rất hợp ý. Hơn nữa, chúng tôi còn gặp một lần nguy hiểm, anh ấy còn cứu tôi một mạng, tôi cảm thấy rất tin tưởng anh ấy. Không những có như vậy, cha mẹ tôi cũng rất thích anh ấy…”  

             Trần Tuấn cảm thấy tuyệt vọng.  

             Ánh mắt Tần Băng Lạc nhìn về phía Triệu Dật, tràn đầy sự cảm kích và tín nhiệm. Hơn nữa ánh mắt còn có sự nhu hòa, so với hình tượng của cô trước đó đúng là hoàn toàn khác biệt.  

             Những gì cô nói là sự thật!  

             Trần Tuấn có chút hiểu rõ tính cách của Tần Băng Lạc, nếu toàn bộ việc này quả thật là diễn, tuyệt đối không có khả năng diễn tự nhiên được như thế!  

             Trần Tuấn khẽ cắn môi, quyết định quay đầu rời đi.  

             Đã đến mức như vậy, còn không đi ở lại làm cái gì chứ?  

             Xem người ta thân thân thiết thiết trước mặt mình sao?  

             Hay là mình tìm người đến đập tên kia một trận?  

             Chuyện này càng không có khả năng!  

             Nếu thật sự làm như vậy, Tần Băng Lạc chắc chắn sẽ hận chết mình. Hơn nữa, người này rõ ràng cũng không phải là đèn cạn dầu, lỡ như hắn thực sự là con đại gia hay con của một vị quan chức nào đó. Mình đập hắn một trận không chừng trở thành việc không thể giải quyết.  

             Hai tên nam sinh đi theo Trần Tuấn khẽ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều lộ vẻ lúng túng, cuối cùng cũng chạy theo hắn.  

             Mọi người xung quanh đang xem kịch hay, đến lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt. Bọn họ bắt đầu thảo luận hoặc cầm lên điện thoại chia sẻ tin tức mà bản thân vừa nghe được.  

             Thường ngày Trần Tuấn vênh váo như vậy ở trong trường, vậy mà cũng có ngày bị người ta mắng tối tăm mặt mũi…  

             Trần Tuấn mang theo tức giận mà đến, thế nhưng người ta vốn không thèm để ý. Còn hỏi thăm một hồi, vài câu hỏi đưa ra Trần Tuấn lập tức trở nên lúng túng.  

             Không chỉ là Trần Tuấn, mà ngay ở trong nhà ăn lúc này mọi người đều cảm thấy Trần Tuấn đúng là quá đáng thương. Bởi vì ngồi lại mà xem xét, Triệu Dật mọi phương diện đều ưu tú hơn so với Trần Tuấn.  

             Nếu như tôi là Tần Băng Lạc, tôi cũng chọn hắn.  

             Một kẻ ngày thường kiêu ngạo như vậy, lại bị người ta dùng lời nói như dao đâm vào trong lòng, quan trọng nhất chính là hắn không có cách  nào phản bác lại!  

             Quá thảm!  

             Có vài vị đồng học tốt đã sớm ghi lại video màn vừa rồi, tiếp đó phát đến nhóm lớp học. Thậm chí ngay cả website của trường cũng đã đăng lên.  

             ......  

             Tần Băng Lạc nhìn chằm chằm Triệu Dật, ánh mắt rất hiếu kỳ.  

             Triệu Dật kỳ quái hỏi: “Cô nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì, trên mặt tôi cũng không có mọc ra hoa. Thế nào! Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi xử lý không được tốt, chẳng lẽ tôi phải biểu hiện ra vẻ hùng hùng hổ hổ, quát tháo hắn không cho hắn trêu chọc bạn gái của tôi nữa. Nếu không, tôi liền đập bể đầu chó của hắn sao?”  

             Tần Băng Lạc không khỏi tức cười, nụ cười của cô như hoa tươi nở rộ khiến mọi người nhìn lác mắt. Không ít đồng học thấy được cảnh này, trong lòng càng thêm hâm mộ.  

             Ở trong trường học, Tần Băng Lạc đối với nam sinh chưa bao giờ tỏ ra thân thiện, chưa từng có ánh mắt ôn nhu như thế và cũng chưa từng cười rạng rỡ như lúc này?  

             Thực sự làm người ta hâm mộ chết đi được.  

             “Không phải! Anh xử lý rất tốt, tôi chỉ thật sự không nghĩ tới. Anh còn là một tên đạo sĩ, làm sao trước đó tôi không nhìn ra cơ chứ?”  

             “Đạo sĩ.”  

             Triệu Dật lập tức không nhận, nói: “Ài! Cô nói như vậy tôi thật sự không đồng ý, tôi làm gì có bát quái cơ chứ. Mấy lời vừa rồi tôi nói không phải đều là sự thật sao. So chiều cao, so dáng người, so tướng mạo, so phong độ hắn đều không sánh được với tôi. Còn chưa nói, so thị lực hắn cũng thua tôi nốt.”  

             So thị lực?  

             Người ta đeo kính, vậy mà anh cũng nói được.  

             Tần Băng Lạc bị hắn chọc cười liên tục, cô nói tiếp: “Trần Tuấn ở trong trường là người có chút danh tiếng, hắn luôn cao cao tự đại. Có lẽ hắn cũng không nghĩ tới, bản thân cũng có ngày bị một người khác nói mình như vậy. Lúc bình thường, không phải những điều này là hắn hay nói với người khác sao?”  

             “Triệu Dật cười vui vẻ nói: “Vênh váo cũng có ngày bị người khác làm cho mất mặt. Thiên đạo luân hồi, ông trời không bỏ qua ai!”  

             Tần Băng Lạc khẽ lườm Triệu Dật một cái: “Lúc trước làm sao tôi không phát hiện anh có tính hài hước như vậy chứ?”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô cần phải tìm hiểu tôi nhiều hơn, tôi giống như là củ cà rốt, từng tầng từng lớp. Không lột đến tận cùng, cô sẽ không thể hiểu thấu trong lòng của tôi.”  

             Tần Băng Lạc phủ nhận, đáp: “Đừng có mơ, cà rốt không có tim!”  

             Sắc mặt Triệu Dật có chút thay đổi, hắn lập tức vẫy tay nói: “Không cần để ý chi tiết… Cơm nước xong xuôi chúng ta đi nơi nào chơi đây?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.