Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 155: Đúng là rất ngon.




Chương 155: Người theo đuổi đệ nhất hoa khôi  

             “Tốt, chúng ta đi thôi!”  

             Triệu Dật hơi sững sờ, nhưng mà hắn lập tức liền phản ứng lại, vẻ mặt vẫn như thường mở rộng bước chân. Ánh mắt khẽ liếc nhìn mấy người học sinh xung quanh đang lén lúc chụp ảnh.  

             Triệu Dật đương nhiên biết, hiện tại mình đang làm bia đỡ đạn, hắn mỉm cười trêu chọc nói: “Ồ! Xem ra cô cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường nha!”  

             Khí chất Tần Băng Lạc rất lạnh lùng, lúc cô không mỉm cười dĩ nhiên là sẽ có mấy phần lạnh lùng và kiêu kỳ.  

             Giống như một cô gái xinh đẹp trưởng thành.  

             Tần Băng Lạc khẽ liếc nhìn bên mặt Triệu Dật, phát hiện Triệu Dật cũng không có bất kỳ sự tức giận nào, trong lòng có chút thở dài một cái.  

             “Bọn họ tổ chức bình chọn bảng hoa khôi, tôi xếp vị trí số 1.”  

             Triệu Dật xoay mặt lại tặc lưỡi tán thưởng, nói: “Hoa khôi! Thật là vinh hạnh!”  

             Tần Băng Lạc một chút hiếu kỳ, hỏi: “Anh không tức giận sao?”  

             Triệu Dật cười vui vẻ, hồi đáp: “Tôi vì sao lại muốn tức giận chứ! Được hoa khôi khoác tay, loại chuyện tốt thế này bao nhiêu người cầu còn không được. Lại nói, việc này không phải là để giúp cô sao, hơn nữa tôi cũng không phải là học sinh nơi này. Thậm chí còn không ở Thượng Hải, chuyện này đối với tôi không có gì ảnh hưởng cả.”   

             Tần Băng Lạc khoác tay Triệu Dật, cứ như vậy đi vào phòng ăn.  

             Lúc này vừa vặn là 12:00 giờ, đúng lúc là giờ cơm trưa. Đến đây ăn cơm nam sinh nữ sinh rất nhiều, hai người đi cùng nhau như vậy lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người.   

             “Ồ! Đây không phải là Tần Băng Lạc sao?”  

             “Tần Băng Lạc đang yêu sao?”  

             “Không phải chứ, lúc trước một chút phong thanh cũng không có, người nam này là ai vậy.”  

             “Người này rất cao nha! Sợ rằng cũng 1m8 chứ không ít, mặc dù tôi cảm thấy rất đố kỵ. Thế nhưng là không thể không nói, hai người bọn họ đứng chung với nhau rất xứng đôi nha!”  

             “Chu Ba e là phải thất vọng rồi.”  

             “Đúng thế, Chu Ba từ trước đến giờ vẫn luôn theo đuổi Tần Băng Lạc, biết được tin này sợ rằng hắn sẽ tức đến nổ tung.”  

             Lúc này, càng ngày càng nhiều người quay đầu lại nhìn hai người Tần Băng Lạc, vẻ mặt rất phức tạp.  

             Triệu Dật nhìn bọn người đang quay đầu lại xem bọn họ, hắn cười nói: “Mọi người phản ứng rất nhiệt tình nha! Thế nào, có người theo đuổi cô rất nhiệt tình hay sao?”  

             Nguyên nhân chính là vì cần người làm khiên chắn ở trong trường, Tần Băng Lạc làm như vậy tất nhiên là để cho mọi người trong trường nhìn, mục đích cũng là làm cho một số người nhất định biết được. Không giống tình huống Quan Trạch trước đó.  

             Tần Băng Lạc khẽ ừ một tiếng: “Đã từ chối, nhưng vẫn giống như keo da trâu dính chặt không buôn… Nếu như tôi nói, chuyện này là chủ ý lúc nãy khi tôi vừa xuống xe, anh có tin hay không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Tin!”  

             Tần Băng Lạc khẽ thở dài một hơi, trên mặt hiện lên nụ cười, nói: “Tôi còn lo lắng anh sẽ hiểu lầm, nghĩ rằng bữa trưa tôi cố tình sắp xếp ở đây để làm như vậy.”  

             Triệu Dật lắc đầu, thản nhiên nói: “Không đến mức này! Cái này cũng không phải là chuyện gì lớn, không đến mức phải tính toán như vậy. Lại nói, cô cũng không phải là người như vậy.”  

             Tần Băng Lạc nhếch miệng nở nụ cười nói: “Ừm! Cảm ơn.”  

             Hai người cứ như vậy, khoác tay nhau đi đến lầu hai, lầu hai so với lầu một không giống nhau. Lầu một là phòng ăn chung cho toàn bộ học sinh, lầu hai là khu vực kinh doanh. Ở đây có các quán ăn nhỏ, có thể gọi món, cũng có quầy bánh, quán xào, cùng các quán ăn nhỏ khác..  

             Lầu hai cũng có rất nhiều bạn học, tất nhiên họ cũng bị kinh ngạc như những người ở lầu một.  

             Mục đích của Tần Băng Lạc đã đạt được, cô kéo lấy Triệu Dật đi đến một quán xào. Cả hai ngồi xuống một cái bàn vuông nhỏ, sau đó Tần Băng Lạc mới buông tay Triệu Dật ra.  

             Triệu Dật chớp chớp mắt mấy cái, nói: “Thời đại internet, tin tức này có thể truyền đi rất nhanh. Vừa rồi tôi cũng thấy không ít người lén lúc chụp hình, cô nói xem… người theo đuổi cô có thể truy sát đến đây không?”  

             Tần Băng Lạc khẽ suy nghĩ, vẻ mặt thoáng có chút do dự nói: “Thật sự là có khả năng này, lúc trước tôi cũng không nghĩ đến việc này. Nếu không thì… chúng ta chuyển đi nơi khác?”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Không có việc gì! Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn tới tây thiên. Tới đều cũng tới rồi, tôi cũng muốn ngày thường cô sinh hoạt thế nào.”  

             Tần Băng Lạc nhãn tình sáng lên, cô lôi kéo Triệu Dật đi trường học ăn cơm, không phải chính là vì mục đích này hay sao?  

             Tần Băng Lạc thuần thục gọi xong món ăn, nói: “Nhà này món ăn làm rất ngon, mặc dù có hơi đắt nhưng chuyện làm ăn xem ra rất tốt…”  

             Triệu Dật cười nói: “Vậy tôi cần phải nếm thử.”  

             Món ăn rất nhanh được mang lên, Tần Băng Lạc kẹp một miếng sườn để vào trong chén Triệu Dật, cô nói: “Món sườn này rất  ngon, anh ăn thử xem.”  

             Triệu Dật cũng không khách khí, trực tiếp gắp lên ăn.  

             Đúng là rất ngon.  

             “Ừm! Ăn ngon thật, cô cũng đừng chỉ ngồi nhìn tôi ăn, cô cũng ăn đi.”  

             Triệu Dật cười nói một câu, lại hỏi: “Bây giờ còn chưa nghỉ định kỳ, cô hiện tại là xin nghỉ phép sao?”  

             Tần Băng Lạc mỉm cười, nói: “Tôi học là cưỡi ngựa trình diễn chuyên nghiệp, nhưng mà hiện tại đã cầm qua không ít giải thưởng. Thầy cô giáo cơ bản đã mặc kệ tôi, với lại lần này tôi đi New Zealand để mua ngựa, cũng là một việc chính đáng…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.