Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 154: “Đây không phải là Tần hoa khôi sao?”




Chương 154: Cô đem tôi đi bán, tôi cũng đồng ý  

             Triệu Dật lúc rời giường, đã là mười một giờ trưa.  

             Triệu Dật miễn cưỡng tựa ở trên giường khách sạn, trả lời tin nhắn trên điện thoại.  

             Liễu Vũ Phi: Sắp đến Quốc Khánh, cậu có về nhà không?  

             Triệu Dật: Mới đến có hơn nửa tháng, làm biếng phải trở về, cậu phải về sao?  

             Liễu Vũ Phi: :)) cũng không về.  

             Triệu Dật: Cậu cũng không trở về, còn hỏi mình có về hay không làm cái gì?  

             Liễu Vũ Phi : Đúng vậy! Nếu cậu không trở về, vậy thì mình qua tìm cậu đi chơi. Cái tên đầu heo cậu, muốn bỏ mình lại sao? Đã lâu như vậy, một lần đến gặp mình cũng không có!  

             Triệu Dật: Không phải mình nói là mình phải đi ra nước ngoài sao, cậu quen nhiều bạn học mới như vậy, chẳng lẽ còn sợ không có người đi chơi cùng sao?  

             Liễu Vũ Phi : Cậu là cậu, các cô ấy là các cô ấy. Lại nói, cậu cảm thấy mình có thể cùng mấy cô bạn cùng phòng này đi chơi cùng được sao? Mình thật hâm mộ cậu và mấy người bạn cùng phòng, mặc dù có người có tiền, có người phổ thông. Thế nhưng tất cả mọi người đều đối xử rất thật tình…  

             Triệu Dật nghe xong Liễu Vũ Phi oán giận như vậy, hắn lập tức vui vẻ.  

             Triệu Dật: Cậu cùng 3 cô bạn cùng phòng ở chung như thế nào?  

             Liễu Vũ Phi : Vẫn như vậy! Mọi người mặt ngoài đều hài hòa, thực tế quan hệ cũng không có gì đáng nói. Đều đã nhanh qua một tháng, cậu cũng không tìm đến mình đi chơi một lần. Mình đoán mấy cô ấy chắc chắn là đang hoài nghi, cậu có phải là bạn trai của mình hay không. Mau thành thật khai báo, mấy cô ấy có liên lạc với cậu hay không?  

             Triệu Dật: Có nói chuyện qua vài câu, thế nhưng đều rất khách khí. Sau đó các cô ấy cũng không có tìm mình, có lẽ cảm thấy không có chủ đề để trò chuyện.  

             Liễu Vũ Phi : Hừ! không cho phép cậu có ý tưởng!  

             Triệu Dật: Vâng vâng vâng! Tuyệt đối, đối với các nàng không ý nghĩ gì. Thiên hạ người đẹp nhiều như vậy, mình nếu có thích cũng không đến nỗi đi tìm bạn cùng phòng của cậu hạ thủ!  

             Liễu Vũ Phi :?? Cậu không đối với bạn cùng phòng mình hạ thủ, vậy cậu chuẩn bị đối với người nào hạ thủ?  

             Triệu Dật: Mình không đối với người nào hạ thủ cả, mình ngủ đều mang theo đao. Chỉ sợ có người đẹp đối với mình rắp tâm làm loạn, thừa dịp mình ngủ mà lợi dụng.  

             Liễu Vũ Phi: :)) Dẹp đi, Đúng là mặt dày! Cậu ở ký túc xá nam, nửa đêm đối với cậu làm loạn cũng chỉ có thể là bạn cùng phòng của cậu. Ai nha! Nghĩ đến cảnh đó, mình cảm thấy rất hấp dẫn nha.  

             Triệu Dật: (dao phay) Gan lớn rồi! Dám đùa bỡn mình, có nghĩ đến việc sẽ bị mình thu thập không?  

             Liễu Vũ Phi : (ngại ngùng), tới đánh mình sao.  

             Triệu Dật: Cậu cứ chờ xem, chờ mình quay trở lại sẽ đến thu thập cậu.  

             Liễu Vũ Phi : Bao lâu nữa cậu trở về?  

             Triệu Dật: Còn khoảng hai ngày nữa, bên này mình có quen mấy người bạn. Họ muốn giữ mình lại mời rượu, không uống không cho đi.  

             Liễu Vũ Phi : Cậu kết giao bạn bè cũng nhanh quá nhỉ?  

             Triệu Dật: Đương nhiên, chủ yếu là có duyên.  

             Liễu Vũ Phi: Mới khen một chút, gương mặt cậu đã vểnh lên như thế rồi, còn biết đường đi không?  

             Triệu Dật: Mình chỉ nói sự thật mà thôi, dù sao mình cũng là người chính trực mà.  

             Liễu Vũ Phi: Hừ! Mèo khen mèo dài đuôi!  

             Triệu Dật: Được! Mình phải rời giường, lúc sau lại trò chuyện.  

             Liễu Vũ Phi: Được, (vẫy tay)  

             Sau khi Triệu Dật rửa mặt xong, Tần Băng Lạc cũng đã đến, Triệu Dật xuống dưới lầu, lập tức nhìn thấy Tần Băng Lạc đang dựa vào cửa xe…  

             Hôm nay Tần Băng Lạc mặc một bộ váy hoa ngang gối, nhìn thiếu đi mấy phần trưởng thành, nhưng lại tăng lên vài phần trẻ trung của thiếu nữ. Trên cổ mang một mặt dây chuyền bạch kim, càng làm nổi bật nước da trắng nõn của cô.  

             Tần Băng Lạc đem chìa khóa xe đưa tới: “Anh lái đi! Tôi muốn trải nghiệm cảm giác ngồi cạnh tay lái của xe thần là thế nào."  

             Triệu Dật tiếp nhận chìa khóa xe, nói: “Chỉ sợ cô sẽ thất vọng, bởi vì không khác gì mấy so với ngồi taxi."  

             Tần Băng Lạc cười nhẹ mở cửa xe nói: “Muốn ăn cái gì đây?”  

             Triệu Dật mỉm cười, ngồi trên vị trí lái, buộc lên dây an toàn, nói: “Tôi sao cũng được, cô cứ quyết định là được."  

        Tần Băng Lạc bên mặt mỉm cười hỏi: “Nếu không thì… trực tiếp đi trường học của tôi đi, nhà ăn ở đó tuy nhỏ nhưng hương vị rất tốt…"  

             Triệu Dật cười nói: “Được! Mọi việc đều do cô sắp xếp, cô đem tôi đi bán tôi cũng đồng ý!”  

             Tần Băng Lạc hé miệng mỉm cười, đồng thời nhập chỉ đường vào bản đồ trên xe, địa chỉ chính là học viện thương mại Thượng Hải, cô nói: “Vậy tôi phải suy tính thật kỹ giá tiền, không thể bán quá rẻ được.”  

             Đã có địa chỉ, Triệu Dật khởi động rồi đi thẳng một đường đến học viện của Tần Băng Lạc.  

             McLaren GT đi vào trường, lập tức hấp dẫn ánh mắt hâm mộ của một bộ phận lớn nam sinh và nữ sinh trong trường học, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng trong trường.  

             Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc hai người xuống xe, lập tức có người nhận ra Tần Băng Lạc.  

             “Đây không phải là Tần hoa khôi sao?”  

             “Người nam kia là ai, thật đúng là có khí chất, dường như không phải là người trong trường học chúng ta?”  

             “Chẳng lẽ là bạn trai của Tần hoa khôi?”  

             Không thiếu học sinh lén lấy điện thoại di động ra, chụp lén chiếc xe kia cùng hai người Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc.  

             Tần Băng Lạc chú ý tới có người chụp lén mình, bỗng nhiên dừng bước, mỉm cười nói: “Triệu Dật! Giúp tôi một việc có được không?”  

             Triệu Dật thuận miệng hồi đáp: “Cô cứ nói.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.