Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 119: Bạn đua ngựa sao?”




Chương 119: Mau Trốn!   

             “Chú em, hôm nay tiểu Tần chuẩn bị ra ngoài đi dạo, nhờ cậu đi cùng con bé. Dù sao nơi này là ở nước ngoài, một cô gái đi một mình ở bên ngoài như thế tôi không yên tâm......”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu như Tần tiểu thư không có ý kiến, tôi đương nhiên có thể đi theo cùng.”  

             Đặng Lâm hạ thấp giọng một chút nói: “Vốn dĩ tôi dự định mang theo chị dâu cậu đi du lịch dạo chơi. Thế nhưng, ăn xong thuốc của cậu tôi làm gì còn tinh thần đi du lịch. Người đã già, buổi sáng hôm nay suýt chút nữa không có lên được...”  

             Triệu Dật cười hắc hắc, trêu chọc nói: “Anh Đặng lúc này chính là thời kỳ sung mãn, nơi nào già chứ?”  

             Đặng Lâm cười khổ nói: “Vì muốn có con cái, chị dâu cậu sắp điên rồi. Bây giờ có chuyện như thế này, cô ấy làm sao sẽ từ bỏ. Thực sự coi tôi là lão trâu vàng mà sử dụng.”  

             Mặc dù Triệu Dật còn hơi trẻ tuổi, nhưng mà cho tới bây giờ Đặng Lâm đều đối đãi hắn như một người trưởng thành. Cho nên, mấy lời này cũng khá thẳng thắn.  

             “Đã nhiều năm rồi, tôi không có bị hành hạ qua như thế. Tôi cảm giác cái hông đã sắp không phải là của mình nữa rồi...”  

             Triệu Dật buồn cười, dựng thẳng lên ngón cái: “Anh Đặng lợi hại! Chị dâu đúng là rất hạnh phúc !”  

             Khen xong, Triệu Dật lại trấn an nói: “Khổ cực cho anh mấy ngày nay. Qua tầm mười ngày, anh sẽ phát hiện khổ cực này đều là đáng giá!”  

             Đặng Lâm thở ra một hơi, ánh mắt hơi có mấy phần hưng phấn cùng ước mơ: “Hy vọng như thế, thuốc này thật sự linh nghiệm như vậy sao?”  

             Triệu Dật trả lời một cách khẳng định: “Chỉ cần có cơ hội thụ thai, thì đây chính là trăm phần trăm!”  

             Kỳ thực, Đặng Lâm nói những thứ này với Triệu Dật chẳng qua là muốn có một loại tâm lý an ủi. Thông qua đối thoại với Triệu Dật, nhận được sự an ủi và niềm tin khiến trong lòng hắn cảm giác tăng lên hai phần sức mạnh. Đồng thời, hắn cũng biết vì cái gì mà lúc trước Triệu Dật hỏi thăm hắn là xác suất thấp hay hoàn toàn không thể nào. Hóa ra, hiệu quả của thuốc là nhân lên tỉ lệ thành công. Nhưng mà, nếu như xác suất ban đầu là 0, vậy dù có gấp 10,000 ngàn lần thì vẫn bằng 0.  

             Sau bữa ăn sáng, Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc rời đi khách sạn, đi tới địa điểm nổi danh gần đó.  

             “Nghe chú Đặng nói lần này anh cũng chuẩn bị mua ngựa. Anh là vì chơi đùa, hay là chuẩn bị phát triển trong giới đua ngựa?”  

             Triệu Dật cười nói: “Chủ yếu là vì yêu thích, nếu có cơ hội tôi cũng có thể dự thi… Nghe nói Tần tiểu thư từng tham gia không ít lần tranh tài, còn đoạt được không ít giải thưởng. Là một vận động viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp…”  

             Tần Băng Lạc lạnh nhạt hồi đáp: “Tôi từ nhỏ đã yêu thích cưỡi ngựa, tốn không ít thời gian ở trong đây. Hơn nữa người nhà tôi cũng rất ủng hộ tôi.”  

             Triệu Dật tò mò hỏi: “Vậy cô bây giờ vẫn đang đi học sao?”  

             Tần Băng Lạc nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng thế! Tôi học chính là thuật cưỡi ngựa chuyên nghiệp. Tôi quyết tâm muốn trở thành vận động viên cưỡi ngựa giỏi nhất trên thế giới !”  

             Triệu Dật cười nói: “Một lý tưởng rất lớn đấy.”  

             Tần Băng Lạc khẽ hé miệng, tò mò hỏi: “Tuổi của anh và chú Đặng kém nhiều như vậy, làm sao lại quen biết nhau?”  

             “Cũng là do đua ngựa! Lúc trước chúng tôi gặp nhau ở câu lạc bộ đua ngựa, chính là ở câu lạc bộ cưỡi ngựa Giang Châu......”  

             Tần Băng Lạc gật đầu: “Câu lạc bộ Phượng Vịnh à, tôi từng đi qua đó một lần. Ngựa của chú Đặng chính là nuôi dưỡng ở nơi đó.”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng là nơi đó! Bạn tôi mang tôi qua chơi. Tôi và anh Đặng cùng tham gia một trận tranh tài đua ngựa, tiếp đó tôi may mắn thắng được. Về sau, mọi người cùng nhau ăn uống một bữa vậy là trở nên quen biết…”  

             “Bạn đua ngựa sao?”  

             Tần Băng Lạc bừng tỉnh: “Nhìn tuổi của anh, có lẽ vẫn còn là học sinh đúng không?”  

             “Đúng thế! Đại Học Công Thương Giang Châu.”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô là vừa đi học, vừa đua ngựa. Tôi là vừa đi học, vừa đầu tư......”  

             “Đầu tư?”  

             “Ừ! Tôi tự mình thành lập một công ty nhỏ......”  

             Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc vừa du lịch vừa nói chuyện phiếm. Triệu Dật phát hiện, hóa ra Đặng Lâm nói những lời kia với hắn đều là sự thật, Tần Băng Lạc kỳ thực không có lạnh nhạt như vẻ bên ngoài. Ít nhất, sau khi Triệu Dật thể hiện ra tương đối là người có năng lực, thái độ của Tần Băng Lạc so với lúc trước dễ chịu hơn nhiều, cũng thân cận hơn một chút.  

             Dĩ nhiên, không phải Tần Băng Lạc cảm thấy Triệu Dật là người có tiền cho nên thái độ chuyển biến. Mà là cảm thấy Triệu Dật là người khá thú vị, xem như là một sinh viên nhưng ở trong xã hội có chút thân phận, cũng có một chút sự thành thục vượt qua những sinh viên khác. Tình huống này cũng rất giống với cô, cho nên cô cảm thấy hứng thú trò chuyện với hắn.  

             Nếu như chỉ là một tên thiếu gia có tiền, tư tưởng còn dừng lại ở tầng lớp sinh viên, có lẽ Tần Băng Lạc có lẽ sẽ không phản ứng với hắn.  

             Hai người một đường thăm quan các nơi, mối quan hệ cũng thân cận hơn không ít.  

             Ăn xong cơm tối, hai người đi ra bờ sông Vaga ngắm cảnh đêm. Nơi đây có đủ loại ánh sáng đèn đêm xuyên suốt dòng sông, cũng là một chỗ ngắm cảnh nổi tiếng.  

             Hai người vừa đi vừa chụp ảnh, đi được một lát, Tần Băng Lạc bỗng nhiên có chút quá mót. Nhìn qua nhìn lại một phen, cô phát hiện ở cách đó không xa, phía trước có phòng vệ sinh. Cô lên tiếng với Triệu Dật xong liền bước nhanh tới nơi đó.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.