Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 115: Cặn bã sao?




Chương 115: Thật nản, cái gì cũng không bằng người ta!  

             Đối mặt với yêu cầu gần như cám dỗ của Sở Lê Lê, phản ứng của Triệu Dật lại vô cùng bình tĩnh.  

             “Xin lỗi! Ba ba rất bận rộn, không có thời gian rảnh!”  

             Sở Lê Lê sau khi bị cự tuyệt, không có cảm thấy mất mát mà lại lộ ra nụ cười: "Vậy khi nào ba ba mới rảnh rỗi...”  

             Triệu Dật thật sự có chút không chịu nổi được.  

             Hắn đã từng gặp qua biến thái, cũng đã gặp qua mấy tên cặn bã. Thế nhưng chưa từng thấy yêu nữ như thế này...  

             Đúng là không thể hình dung được.  

             Trái tim của Triệu Dật đột nhiên đập nhanh hơn, dù sao thì đàn ông cũng có một số phản ứng rất bình thường, có một số phản ứng trong giây lát không thể khống chế.  

             “Đây là chuyện cũ của cậu sao, nói xong rồi chưa?”  

             Sở Lê Lê ừ một tiếng, còn tổng kết lại một câu: “Chuyện này vốn không phải là chuyện giật gân gì, trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện gây chấn động.”  

             Triệu Dật ngẩng đầu lên cười cười, nâng ly lên nói: “Uống một ly.”  

             Sở Lê Lê có chút khó hiểu, nâng chén lên nói: "Vì sao phải uống?”  

             Triệu Dật uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Cặn bã hay không đều không quan trọng. Mấu chốt chính là cô biết mình muốn cái gì, như vậy thì cũng đã tốt hơn những người khác. Rất nhiều người thậm chí đến chết, cũng không rõ chính mình rốt cuộc muốn cái gì, đần độn u mê sống qua một đời.”  

             Sở Lê Lê mở to hai mắt: “Chỉ có vậy thôi sao?”  

             “Chỉ như thế!”  

             Triệu Dật cười cười: “Vậy bây giờ cô tính như thế nào, tiếp tục sống như vậy sao?”  

             “Không!”  

             Sở Lê Lê không chút do dự trả lời, ánh mắt lại sáng rực nhìn chằm chằm Triệu Dật: “Thật ra, sau khi tôi vào đại học, tôi cảm thấy cuộc sống thú vị hơn rất nhiều. Có lẽ trước đây là do mỗi ngày đều bị quản thúc, rồi lại tìm đủ cách đối phó để được đi chơi. Nhưng điều này không quan trọng, hiện tại tôi chỉ muốn được cậu công nhận…”  

             Triệu Dật cầm lấy một cây thịt xiên, lườm Sở Lê Lê một cái: “Cô có bệnh! Còn bệnh không nhẹ!”  

             Sở Lê Lê cười lớn, nói: "Đúng vậy! Tôi quả thật bệnh không nhẹ. Bởi vì từ đầu đến giờ hình như tôi chưa từng tỉnh táo, cậu có thể cho tôi biết mục tiêu của cậu là gì hay không?”  

             Triệu Dật suy nghĩ một chút, nói: “Tôi không có mục tiêu! Tôi chỉ nghĩ làm sao để bản thân được thoải mái, hài lòng thêm một chút mà thôi.”  

             Sở Lê Lê cười cười: “Hài lòng sao, cái từ này rất đơn giản, nhưng thế giới này có mấy người có thể được hài lòng như ý mình. Áp lực cuộc sống, công việc khó khăn, sự cám dỗ của thế giới bên ngoài, làm gì có chuyện thuận theo ý mình.”  

             Triệu Dật cười cười, thần thái nhẹ nhàng thoải mái nói: “Đúng vậy! Chính là bởi vì nhân gian không thể có được, cho nên đây mới là giấc mơ của tôi.”  

             Sở Lê Lê trong lúc nhất thời lại không phản bác được lời của Triệu Dật.  

             Triệu Dật cùng Sở Lê Lê uống năm chai bia, cuối cùng mới đè lại ly của cô rồi nói: “Được rồi! Như vậy là được rồi, uống nữa sẽ lại say đấy. Đối với cái thứ vô bổ này uống nhiều cũng không giải quyết được cái gì, ngày mai tôi còn phải đi máy bay.”  

             Sở Lê Lê buồn bực hỏi: “Cậu đi đâu?”  

             Triệu Dật cũng không gạt cô: “New Zealand.”  

             Sở Lê Lê tò mò hỏi: “Cậu đi nơi đó làm gì, du lịch sao?”  

             Triệu Dật lắc đầu nói: “Tham gia một buổi đấu giá ngựa, tôi chuẩn bị đi mua ngựa. Sau này, nói không chừng tôi còn có thể đi thi đấu cái gì đó...”  

             Sở Lê Lê ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Dật nói: “Chúng ta đã khác biệt nhau lớn như vậy sao? Chúng tôi còn đang ở trường đi học, còn cậu thì đã ra nước ngoài đi mua ngựa, cậu cũng chơi ngựa?”  

             Triệu Dật cười cười: “Cho nên cậu cũng không cần đánh chủ ý với tôi, ngay cả Liễu Vũ Phi tôi cũng không có ý đồ gì, chứ đừng nói là cậu.”  

             Những lời này của Triệu Dật kỳ thật hơi có chút đả kích người nghe, nhưng Sở Lê Lê căn bản cũng không thèm để ý chút nào: “Tôi hiểu! Ai lại không muốn cùng một nửa kia của mình là một loại tình yêu trong sáng. Cậu muốn tìm chính là một loại tình yêu thuần khiết, người yêu thuần khiết. Tôi cảm thấy thật ra Liễu Vũ Phi cũng không tệ, có thể nhìn ra được cô ấy không phải vì tiền của cậu nên mới thích cậu…”  

             Triệu Dật nhất thời có chút kinh ngạc nhìn Sở Lê Lê.  

             Không nghĩ ra cô nàng này lại còn gợi ý chỉ điểm cho mình nữa?  

             Liễu Vũ Phi?  

            Xem trọng tiền của mình?  

             Ôi trời! Một ngón tay của lộ ra của Tô Nhã (mẹ Liễu Vũ Phi) còn nhiều hơn tất cả tài sản của mình có được, cô ấy có cần vì tiền của mình mà xem trọng hay không?  

             Sở Lê Lê nhìn gương mặt của Triệu Dật đột nhiên cảm thấy có chút cổ quái không giải thích được, cô có chút thắc mắc hỏi: “Làm sao vậy? sao đột nhiên lộ ra vẻ mặt này?”  

             Triệu Dật thở dài, thản nhiên nói: “Cô gái mà cô vừa nói tới, trong nhà của cô ấy mở công ty bất động sản. Không biết có bao nhiêu tiền, nhưng nếu so sánh tôi với cô ấy thì tôi chính là một tên nhà nghèo tầm thường…”  

             Sở Lê Lê nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên có chút chán nản nói: “Dường như cái gì tôi cũng không sánh bằng, thuần khiết cũng không bằng, tiền cũng không đọ được, nhan sắc cũng thua, đến bằng hữu cũng không…”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô so với cô ấy cặn bã hơn nha.”  

             Sở Lê Lê trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên cười hay khóc, đây xem như là khen người hay sao?  

             Chẳng lẽ ưu điểm của tôi chính là... Cặn bã sao?  

             Triệu Dật cầm mấy cây xiên nướng còn lại, ăn hai ba miếng là xong, sau đó hắn gọi ông chủ lại để thanh toán.  

             Sở Lê Lê đứng lên nói: “Cậu có thể đưa tôi về được không?”  

             Triệu Dật tuỳ ý gật đầu, dù sao thì cũng chỉ tốn thêm vài bước chân.  

             Hai người một đường đến ký túc xá nữ, Sở Lê Lê xoay người nhẹ giọng nói: “Cậu là nam sinh đầu tiên trong trường đại đưa tôi về ký túc xá...”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.