Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 107: Vậy thì đây sẽ là một đòn tứ lạng bạt thiên cân!




“Một phần Thịt bò Wagyu!”  

             “Một phần gân bò!”  

             “Sách bò, ruột vịt, hai món này nhất thiết phải có nha. Cho một phần cá tầm phi lê, món này chờ vài giây là có thể ăn, rất ngon!”  

             “Ruột ngỗng so với ruột vịt ăn càng ngon!”  

             Tất cả thành viên trong lớp đều dựa theo phương thức nam nữ ngồi xen kẽ đi vào chỗ, 5 cái bàn lớn đã ngồi kín người. Ngoại trừ có một vị trí là hai cô gái ngồi cùng nhau thì những chỗ khác đều là một nam một nữ. Nhìn một màn này, phải nói là vô cùng ngoạn mục.  

             Thậm chí Triệu Dật còn chỉ huy hai nam sinh khác đem một cái biểu ngữ đỏ chót treo lên. Cái này đã được chuẩn bị từ trước, bên trên có in dòng chữ.  

             “Chúc mừng 2020: Lần tụ hội thứ nhất của lớp 2 khoa quản trị kinh doanh thành công viên mãn.”  

             Mấy nhân viên đang làm việc của nhà hàng lẩu đều quay qua nhìn, thậm chí Ngụy Xuyên đều thấy sửng sốt một lúc.  

             Triệu Dật xem như người chủ trì hoạt động lần này, đứng lên mở đầu buổi tiệc. Hắn vỗ tay một cái để hấp dẫn sự chú ý của mọi người rồi cười nói: “Tôi không cũng không có gì để nói, tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái. Muốn ăn gì cứ việc gọi, đừng quên chụp ảnh gửi lên mạng xã hội là được. Bên cạnh đó, tuyệt đối không được lãng phí đồ ăn. Cuối cùng, cũng là đều quan trọng nhất chính là… các bạn nam nhớ phải chiếu cố thật tốt mấy cô gái của chúng ta. Còn hai bạn nữ không may hôm nay, thôi thì gắng gượng tự chiếu cố lẫn nhau......”  

             Trong lúc nhất thời, mọi người đều cười vang. Hai nữ sinh kia cũng cười ngả nghiêng, bầu không khí vô cùng sôi động.  

             Lớp học có tổng cộng 41 thành viên, nhiều hơn một người chính là Tống Dịch Minh. Triệu Dật chủ động lấy thêm một cái ghế nữa, tự mình ngồi ở một góc, đem vị trí chủ toạ nhường cho hắn.  

             Rất nhanh, mấy món ăn vừa gọi lần lượt mang lên, trông rất hấp dẫn và đầy đủ.  

             Mỗi bạn học đều nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, đồng loạt lấy ra điện thoại di động. Răng rắc răng rắc, chụp vô số tấm ảnh đầy đủ góc độ.  

             “Để cảm ơn chủ quán, tôi sẽ đăng lên chín tấm ảnh mới được!”  

             “Tôi vừa đăng một tấm lên trang cá nhân của mình!”  

             “Tôi cũng đăng một tấm, cảm ơn ông chủ, cảm ơn anh Dật!”  

             ......  

             Năm bàn thực khách cười nói vui vẻ bên trong tiệm lẩu tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.  

             Mấy người khách vừa mới tới đều bị cách ngồi xen kẽ một nam một nữ này hấp dẫn. Bọn họ nhịn không được liên tiếp quay đầu, thậm chí có người bắt đầu lấy ra điện thoại di động, âm thầm quay lại hình ảnh mà người khác vô cùng hâm mộ này.  

             Thanh xuân, tuổi trẻ, tình yêu, tình bạn, bên trong sự ồn ào là những cảm xúc khiến con người ta nhớ lại những hồi ức khi xưa.  

             Người tổ chức Triệu Dật tất nhiên không thể vắng mặt. Hắn xách theo bình rượu, đi dạo quanh từng bàn, còn giúp chụp ảnh cho mỗi bàn.  

             Dạo qua một vòng, Triệu Dật tản bộ đến chỗ cửa ra vào tiệm lẩu, châm một điếu thuốc cho Ngụy Xuyên đang ngồi ở trên ghế.  

             Ngụy Xuyên ngẩng đầu, nhìn thấy là Triệu Dật, lập tức đứng lên. Hắn cười cười nhận lấy điếu thuốc nói: “Anh Dật... vị trí ngồi khác bình thường một nam một nữ như này, là do anh nghĩ ra sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng thế! Dù sao cũng phải khiến mọi người có cảm giác mới mẻ. Bằng không, một bên mấy ông con trai uống rượu, một bên mấy cô gái tự mình ăn đồ nhắm thì có ý nghĩa gì đúng không? Mục đích hôm nay đâu phải vì uống rượu, mà là vì gắn kết tình cảm.”  

             Ngụy Xuyên cười ha ha một tiếng, dựng thẳng lên ngón cái nói: “Anh Dật! anh thật sự quá đỉnh. Nói không chừng, sau buổi tụ hội hôm nay, lớp học có lẽ sẽ có thêm mấy cặp đôi đúng không?”  

             “Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân. Kết quả cuối cùng không phải do tôi quyết định được.”  

             Triệu Dật cười cười, rất tùy ý nói: “Để lúc về tôi chỉnh sửa lại ảnh và video, cộng thêm bài viết trên diễn đàn nhà trường. Để xem phản ứng của mọi người thế nào rồi tôi gửi lại cho anh, tôi nhớ nhà hàng của anh có tài khoản chính thức trên Doujin đúng không? Anh nhờ người khác biên tập một chút, lấy hashtag  “Nhà hàng lẩu Đằng Long đi vào trường đại học” làm một tin tức rồi đăng lên. Hình ảnh nam nữ kết hợp như hôm nay chắc hẳn là có thể hấp dẫn sự chú ý của không ít người trẻ tuổi, tiệm lẩu có lẽ cũng có thể thu hoạch một đợt từ quảng cáo này. Đương nhiên, nếu phản ứng không được như ý, coi như không có gì xảy ra là được. Dù sao cũng không cần tốn tiền.”  

             Ngụy Xuyên sững sờ, quay đầu nhìn một chút khu vực nam nữ đang hấp dẫn toàn bộ mọi người trong tiệm. Đột nhiên, hắn cảm thấy điều này quả là một cơ hội tốt để quảng cáo cho tiệm.  

             Giang Châu nổi danh về món lẩu, nhưng cũng bởi vì vậy mà tùy tiện chọn một con đường đều có không biết bao nhiêu là nhà hàng lẩu. Mặc dù nhà hàng Đằng Long đã là một nhãn hiệu có tiếng, nhưng ai lại không muốn nổi tiếng hơn nữa cơ chứ?  

             Ý tưởng của Triệu Dật có lẽ sẽ không mang lại hiệu quả. Nhưng nếu có thể may mắn, vậy thì đây sẽ là một đòn tứ lạng bạt thiên cân!  

             Hiện tại, trên thị trường có nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng xã hội, không phải là do công lao của các streamer hay sao?  

             Ngụy gia kinh doanh tiệm lẩu đã nhiều năm, Ngụy Xuyên càng là một người giàu kinh nghiệm. Hắn còn là người trẻ tuổi, đối với phương thức hoạt động kiểu mới là có thể tiếp nhận. Tỉ mỉ nghĩ lại, hắn lập tức cảm thấy lời nói của Triệu Dật thật sự đáng tin. Tuy rằng, nguyên nhân là vì Triệu Dật muốn lừa gạt đồng học nên mới bịa chuyện nhà hàng Đằng Long tổ chức sự kiện. Nhưng có vẻ hắn có thể dùng ý tưởng này ở tất cả các nhà hàng gần trường đại học.  

             Một lớp một bữa ăn lẩu, chi phí không tính là nhiều.  

             Tuy nhiên, nếu vì vậy mà có thể tạo nên hiệu ứng ở mấy trường đại học gần đó, vậy thì doanh thu sau đó là bao nhiêu?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.