Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 105: “Đạo đức giả!”




“Được, vậy việc cửa hàng liền giao cho cậu. Kế tiếp là việc thiết kế, đội thi công, đội trang trí tôi sẽ giải quyết. Nhưng còn việc nhìn chằm chằm tiến độ tu sữa, chọn người trong trường sẽ do cậu tự mình làm. Trong lúc làm, có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi là được.”  

             Nhiệm vụ nói đến là đến!  

             Đột nhiên Lý Dương cảm thấy áp lực như núi.  

             “Tốt, tôi sẽ nỗ lực.”  

             Nhìn ra Lý Dương có chút lo lắng, Triệu Dật vỗ bả vai của hắn rồi an ủi: “Cậu cứ coi như luyện tập là được, không cần phải lo về lợi nhuận. Chỉ cần cậu có thể quản lý hoạt động không lời không lỗ, vậy thì xem như là thành công. Vấn đề tiền vốn ban đầu, cậu cũng không cần phải bận tâm. Đừng có áp lực, tôi coi như mọi người làm một cái nhà ăn nhỏ cho bọn mình có bữa ăn khuya......”  

             Quách Đông Lai dường như cảm thấy có chút mất mát. Nhưng khi nhìn Lý Dương đột nhiên ánh mắt lo lắng, nhưng lại không hiểu thở dài một hơi.  

             Từ một sinh viên đơn thuần bước vào xã hội, hoặc nói đúng hơn là từ tư duy của một sinh viên chuyển đổi thành tư duy của người trưởng thành. Cái này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không phải là dễ.  

             Trường học cùng với thân phận sinh viên khiến cho người ta tạo thành một thối quen sinh hoạt thoải mái. Muốn ra khỏi vùng an toàn và chủ động tiếp nhận áp lực, không phải sinh viên nào cũng đều có thể làm được. Nhất là những người vừa mới tiến vào đại học, ai lại không muốn buông lỏng, chơi bời mấy năm nữa chứ?  

             Chơi game không thoải mái sao? Xem tiểu thuyết không được à?  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương có hoàn cảnh gia đình tương đối bình thường, thế nhưng không tính là quá khó khăn. Ít nhất thì bọn hắn không phải lo về học phí và tiền sinh hoạt. Có điều kiện như vậy, cho nên không phải ai cũng có động lực đi ra xông pha.  

             Triệu Dật cười cười nói với Quách Đông Lai: “Đông Lai! Nếu cậu có ý nghĩ, lúc nào cũng có thể nói với tôi một tiếng. Có bọn tôi ở đây, bất kể là làm thêm hoặc lập nghiệp đều không thành vấn đề.”  

             Quách Đông Lai được Triệu Dật trấn an như vậy, trong lòng có chút bối rối cuối cùng đã bình ổn trở lại. Hắn cười nói: “Được! Kỳ thực vừa rồi tôi thực sự có chút lo lắng, tôi cảm thấy bản thân vẫn muốn thích nghi cuộc sống đại học một chút. Sau khi thích ứng một thời gian mới có thể cân nhắc những thứ khác, việc này hiện tại có chút tiếp nhận không được…”  

             Lục Đào cười nói: “Triệu Dật muốn dẫn dắt phòng ngủ số 303 của chúng ta bay à. Tôi đề cử Triệu Dật làm đội trưởng!”  

             “Tán thành!”  

             “Đồng ý!”  

             Triệu Dật cười hắc hắc nói: “Tôi làm đội trưởng đúng không? Vậy được, bây giờ tôi đưa ra quy tắc đầu tiên của phòng ngủ. Từ giờ trở đi, việc vệ sinh phòng sẽ do mọi người thay phiên làm, mỗi người một ngày. Hôm nay bắt đầu từ Lục Đào, sau đó là tôi, Quách Đông Lai cuối cùng là Lý Dương ha ha...... Lục Đào, còn không nhanh đi quét rác nào!”  

             Lục Đào đưa tay chỉ Triệu Dật nói: “Tôi có lòng tốt đề cử cậu làm đội trưởng, thế mà cậu lại cầm tôi khai đao! Lấy oán trả ơn!”  

             Lục Đào nói tới nói lui, thế nhưng vẫn đi hướng ban công cầm cái chổi.  

             Triệu Dật cười nói: “Có đại quyền trong tay, không dùng coi như phế!”  

             Trong phòng ngủ, tuy gia cảnh Lục Đào cùng Triệu Dật tốt hơn rất nhiều, nhưng mà hai người cũng không vì vậy mà đề cao bản thân. Nên quét rác thì cứ quét rác, nên mang cơm thì mang cơm. Cùng những sinh viên khác bình thường sinh hoạt, quan hệ trong phòng ngủ của bốn người đặc biệt hoà thuận.  

             ......  

             Buổi chiều thứ bảy.  

             Lúc này, trong năm căn phòng trọ của ký túc xá nam, sắc mặt từng người nam sinh dường như đều có chút kích động và hưng phấn.  

             Quách Đông Lai đi ra ngoài, lượn qua một vòng mấy phòng bên cạnh rồi trở về. Hắn cảm thán nói: “Tôi XXX, các cậu biết không, mấy tên kia cả người đều ăn mặc chỉnh tề. Thậm chí, có hai tên còn cố ý đi hớt tóc, từng người đều cố làm đẹp bản thân......”  

             Lục Đào nhìn sang cái áo thun mới tinh trên người Quách Đông Lai, dè bỉu nói: “Cậu còn nói người ta, không nhìn lại bản thân một chút?”  

             Quách Đông Lai cười hắc hắc nói: “Tôi cũng không thể làm mất mặt phòng 303 của chúng ta, có phải hay không?”  

             “Đạo đức giả!”  

             Lục Đào ném qua một ánh mắt khinh bỉ nói, bất chợt ánh mắt hắn rơi vào trên thân Triệu Dật: “Triệu Dật! Phiếu đâu?”  

             Triệu Dật đang tựa ở trên giường cầm điện thoại chơi game. Máy tính Alien của hắn đang bị Lý Dương mượn, đang ở trong hạp cốc đại loạn chiến đấu.  

             “Lớp trưởng giữ, cô ấy đi câu lạc bộ điện ảnh để xử lý.”  

             Lục Đào trêu chọc nói: “Ồ, ghê nha! Một cái lớp phó văn thể mỹ như cậu dám ra lệnh lớp trưởng làm chân chạy vặt, thật là bá đạo!”  

             Triệu Dật cười hắc hắc nói: “Đây gọi là đúng người đúng việc, cũng là vì lớp học tận tâm phục vụ còn gì.”  

             Tán gẫu một hồi cũng đến giờ tập hợp, một nhóm người vội vội vàng vàng bước ra khỏi ký túc xá. Mọi người vui vẻ nhìn kiểu tóc người này, xem quần áo mới người kia. Nhìn nhau chỉ trỏ, tiếp đó lại cùng nhau cười to một lúc.  

             Ở lối vào của câu lạc bộ điện ảnh, lúc này đã tụ tập một đám người. Nhóm nữ sinh mặc dù tất cả đều không có trang điểm như Sở Lê Lê, thế nhưng là vẫn nhìn ra được, bọn họ đều đã chú ý ăn mặc một chút.  

             Sở Lê Lê nhìn đồng hồ trên tay một chút nói: “Đến giờ rồi! Tôi sẽ điểm danh mọi người, gọi đến tên ai thì đến chỗ tôi rút phiếu. Nhớ kỹ nha, số 1 và số 2 sẽ ngồi cùng nhau. Cứ thế mà suy ra, các bạn nam cần chiếu cố tốt các bạn nữ.....”  

             Tất cả các thành viên đều xếp hàng ngay ngắn. Mọi người rút thăm với sự háo hức và vui mừng, trong lòng suy đoán xem người ngồi cùng mình sẽ là ai.  

             Triệu Dật nhìn xem cả đám xì xào bàn tán, dò xét tình huống lẫn nhau, khóe miệng nhịn không được nhếch lên mấy phần.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.