Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 104: “Nhanh như vậy sao?”




Hiệu suất làm việc của Tống Dịch Minh rất cao. Tối thứ hai Triệu Dật nói với hắn, đến thứ năm hắn đã gọi điện thoại cho Triệu Dật bảo hắn đi ký kết hợp đồng.  

             “Có hai khu vực chuẩn cho bị thuê, cậu có đi xem thử chưa?”  

             Triệu Dật thành thật trả lời: “Tôi chỉ mới đi ngang qua, lúc đó có nhìn từ xa một chút nhưng không có nhìn kỹ.”  

             Tống Dịch Minh có chút bất đắc dĩ, đưa tay lên chỉ vào Triệu Dật. Trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải với hắn.  

             Xem ra Triệu Dật đúng là không đem một chút lợi nhuận này để vào mắt. Rõ ràng hắn muốn thuê mặt tiền làm cửa hàng, đều phải chuẩn bị ký hợp đồng. Vậy mà đến cả việc xem thử mặt bằng chỗ mình thuê mà còn chưa làm......  

             Triệu Dật giải thích nói: “Chuyện này cũng không phải là người ở bên ngoài thuê, trong trường chả lẽ còn phải đi lừa một sinh viên như tôi sao. Một sinh viên một lòng muốn làm một việc tốt mà cũng không tán thành à. Cửa hàng có mặt tiền lớn có cách hoạt động của mặt tiền lớn, nhỏ có cách hoạt động của nhỏ. Mấy cái này có nhìn hay không cũng đâu khác biệt......”  

             Tống Dịch Minh ừ một tiếng, xem như tán thành cách nói của Triệu Dật. Hắn cười nói: “Đương nhiên bên nhà trường sẽ không lừa gạt sinh viên như cậu. Hơn nữa, bọn họ còn chuẩn bị cho cậu thuê với giá thấp, chỉ cần cam kết làm theo đúng những gì cậu đã nói. Toàn bộ nhân viên thời vụ đều phải chiêu mộ từ sinh viên có hoàn cảnh khó khăn là được.”  

             “Cái này không có vấn đề.”  

             Nhờ sự hỗ trợ của Tống Dịch Minh, Triệu Dật cùng nhà trường ký kết một phần hợp đồng cho thuê, có hiệu lực trong thời hạn 4 năm. Theo lý thuyết, chỉ cần Triệu Dật làm đúng cam kết, thì hắn sẽ là người thuê của hai khu vực này. Đến khi hắn tốt nghiệp, nếu vẫn còn tiếp tục kinh doanh cửa hàng này, thì vẫn sẽ có quyền ưu tiên ký kết.  

             Giá cho thuê đúng là rất rẻ, hai gian phòng tạp vật cộng lại ít nhất cũng có một trăm năm mươi mét vuông. Thế mà tiền thuê chỉ lấy 6,000 một tháng. Trong khi các khu vực khác, có một tiệm văn phòng phẩm chỉ ba mươi mét vuông phải trả 5,100 mỗi tháng.  

             Tống Dịch Minh bắt đầu giải thích cho Triệu Dật, lý do tính toán tiện nghi như vậy. Một mặt là do phía trên muốn tuyên truyền việc này, muốn nâng đỡ sinh viên khởi nghiệp. Như vậy, chuyện này có thể xem như là một ví dụ điển hình về việc nhà trường nâng đỡ sinh viên khởi nghiệp.  

             Một mặt khác chính là nhờ lời hứa hẹn của Triệu Dật, ngoại trừ nhân viên chính thức, nhân viên phục vụ sẽ do toàn bộ sinh viên nghèo làm thêm kiêm chức. Nếu như Triệu Dật thành công, điều này có thể trở thành một việc tốt mà nhà trường có thể tuyên truyền.  

             So sánh với mấy ngàn tệ chênh lệch, tất nhiên nhà trường càng quan tâm đến mấy thứ tuyên truyền này. Bởi vậy, Triệu Dật mới có thể thuê với giá tiền thấp như vậy.  

             Đối với mấy việc này, Triệu Dật không thèm để ý chút nào. Chỉ cần hoàn thành yêu cầu của hắn, mấy thứ khác đều không quan trọng. Hắn không chút do dự ký tên mình vào, hơn nữa còn trực tiếp lấy ra một năm tiền thuê.  

             Ngay tại thời điểm Triệu Dật hoàn thành ký kết, trong đầu hắn vang lên nhắc nhở của hệ thống.  

             “Ký chủ thuê mặt bằng cửa hàng không vì lợi ích, chỉ vì trợ giúp bạn học, trong lòng không hề có ý nghĩ vụ lợi. Đặc biệt ban thưởng thẻ hoàn tiền mua sắm nhà ở 01 cái.”  

             “Ghi chú: Thẻ hoàn tiền mua sắm nhà ở. Ký chủ mua sắm bất động sản cho bản thân sử dụng thì có thể kích hoạt thẻ. Hạn mức cao nhất là 15 triệu, bội số hoàn tiền là 0.5 - 3 lần.”  

             Triệu Dật lập tức kinh ngạc.  

             Thẻ hoàn tiền mua sắm nhà ở?  

             Hạn mức cao nhất 15 triệu?  

             Lần này hạn mức hoàn tiền có chút lớn nha!  

             Mặc dù Giang Châu cũng là thành thị cấp một, thế nhưng vẫn không sánh bằng Bắc Kinh và Thượng Hải. Ở đây, 15 triệu này có thể mua bất cứ một cái biệt thự nào.  

             Bất động sản?  

             Cũng có thể mua tòa nhà văn phòng, mặt tiền cửa hàng......  

             Xem ra chính mình phải nỗ lực tiết kiệm tiền rồi. Bây giờ tài sản mới có hơn 9 triệu tiền mặt, đến cả hạn mức của thẻ hoàn tiền này đều không đáp ứng được!  

             Đúng là nghèo rớt mồng tơi!  

             ......  

             Triệu Dật cầm tới hợp đồng, lúc này mới cẩn thận đi kiểm tra một lần hai cái mặt bằng.  

             “Cậu chuẩn bị khai trương thế nào?”  

             “Cửa hàng rất lớn, vậy thì mở cửa hàng thức ăn nhanh đi. Cần tìm người thiết kế, trang trí lại tất cả mọi thứ. Trong vòng nửa tháng phải hoàn thành, đến ngày quốc khánh sẽ tiến hành khai trương.”  

             Tống Dịch Minh mở to hai mắt: “Nhanh như vậy sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Chỉ cần đưa tiền đúng nơi đúng chỗ, tự nhiên cái gì cũng sẽ rất nhanh thôi.”  

             Tống Dịch Minh cười khổ: “Bây giờ tôi tin tưởng cậu thật không phải là vì kiếm tiền ......”  

             Triệu Dật trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ phía trước anh Minh cảm thấy tôi đang nói láo sao?”  

             Tống Dịch Minh suy nghĩ một chút nói: “Để tôi tìm giảng viên bên hệ thiết kế giúp cho cậu, nhờ bọn họ thiết kế lại cửa hàng một chút.”  

             “Được! Làm phiền anh Minh.”  

             Triệu Dật trở lại phòng ngủ, đem hợp đồng bỏ trên bàn, cười nói: “Tôi vừa thuê cửa hàng, mấy cậu có ai hứng thú muốn tham dự hay không?”  

            Mấy người Lục Đào đều vây xung quanh, kinh ngạc lật xem hợp đồng.  

             “Cmn! Động tác của cậu cũng quá nhanh nha. Đầu tuần mới đi học, tuần này cậu đã lấy được hợp đồng thuê cửa hàng trong trường?”  

             Lục Đào tò mò hỏi: “Cậu nghĩ như nào mà đi làm cái này? Đối với cậu mà nói, việc này không kiếm lời được bao nhiêu nha?”  

             Triệu Dật cười cười: “Sau này đã có chuyển phát nhanh chất lượng cao rồi. Muốn ăn gì cứ gọi, lại độn thêm mấy két bia......”  

             Triệu Dật bỗng nhiên dừng lại: “Ặc! Tôi cảm thấy chúng ta cần phải mua thêm một cái tủ lạnh nhỏ, như vậy mới có rượu bia ướp lạnh để uống. Đến lúc đó gà rán phối với bia, hỏi một câu, có sướng hay không chứ?”  

             “Hmm?”  

             Sảng khoái, đương nhiên là sẽ rất thoải mái, nhưng mà Lục Đào rõ ràng không tin cái lý do này.  

             Muốn uống sữa bò, nhất định phải đi nuôi bò sữa sao?  

             Lý Dương bỗng nhiên mở miệng nói: “Triệu Dật! Cậu mở cửa hàng là muốn trợ giúp mấy sinh viên có hoàn cảnh khó khăn sao?”  

             Triệu Dật cười cười, đại khái giải thích một lần: “Vị trí cửa hàng trưởng, hai người có hứng thú không? Đừng nói tôi không chiếu cố bạn bè nha! Hỏi trước các cậu một chút, nếu là không có hứng thú vậy thì tôi sẽ ném cho người khác......”  

             Lục Đào có thể bỏ qua không tính, nhưng Quách Đông Lai cùng Lý Dương lại khác. Điều kiện gia đình của họ đều rất bình thường, cho nên Triệu Dật mới hỏi trước hai người một câu như vậy.  

             Trong trường học mở cửa hàng, còn có sự giúp đỡ từ phía nhà trường. Việc làm ăn này vẫn tương đối đơn giản, làm cửa hàng trưởng độ khó cũng không cao.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.