Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 102: “Uống rượu, cho tôi theo với!”




“Cậu đã biết rồi sao?”  

             Sở Lê Lê dừng bước, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy là bạn cùng phòng với tôi, trước đây thầy Tống có tìm tôi để nói qua chuyện này. Điều kiện gia đình của Hàn Hinh không được tốt lắm, cho nên có tìm đến hội khuyến học trong trường để xin vay vốn. Thầy Tống bảo tôi hỗ trợ giúp cậu ấy làm một số thủ tục…”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Tôi thấy cậu ấy ăn mặc mộc mạc, lúc tôi đề xuất họp mặt cậu ấy liền chuẩn bị xin phép vắng mặt. Về sau tôi nói là miễn phí, thì cậu ấy mới không có ý xin vắng nữa. Do đó, tôi đoán rằng cậu ấy xin phép vắng mặt có lẽ nguyên nhân là vì kinh tế…Đề xuất xin vay vốn ở hội khuyến học có gặp vấn đề gì không?”  

             Sở Lê Lê lắc đầu nói: “Tôi đã cẩn thận hỏi thăm qua, cậu ấy điều kiện phù hợp có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Hiện tại quốc gia rất ủng hộ việc hỗ trợ cho sinh viên vay vốn, chỉ cần xác minh một chút mà thôi. Tuy nhiên, quỹ khuyến học chỉ có thể giải quyết vấn đề học phí, không thể giải quyết được tiền sinh hoạt…”   

             Triệu Dật nhíu mày nói: “Cậu ấy không có tiền sinh hoạt sao?”  

             Sở Lê Lê thở dài nói: “Trong nhà cậu ấy rất nghèo, còn có một người em trai nữa. Cha mẹ cũng không ủng hộ cậu ấy học đại học, họ muốn cậu ấy bỏ học đi làm. May là ông nội vẫn ủng hộ cậu ấy tiếp tục đi học, còn cho thêm một chút tiền. Nhưng mà, ông của cậu ấy đã lớn tuổi rồi, cũng không có nguồn thu nhập......”  

             Triệu Dật lập tức hiểu được: “Trọng nam khinh nữ, có phải không?”  

             Sở Lê Lê vẻ mặt thoáng có chút tức giận, bất bình nói: “Đúng vậy! Đối bọn họ mà nói, con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài. Vốn dĩ, không đáng dùng tiền để đầu tư trên người con gái, việc này chính là tát nước ra ngoài. Cho nên bọn họ nghĩ là sẽ cho con gái mình đi làm, để giúp đỡ nuôi dưỡng em trai. Sau này, còn có thể gả con gái đi ra ngoài thu lại một chút tiền sính lễ…”  

             Trên mặt Triệu Dật vẫn bình tĩnh, trong xã hội hiện nay chuyện như thế này còn thiếu sao?  

             “Hàn Hinh là người như thế nào?”  

             Sở Lê Lê có mấy phần buồn rầu nói: “Chăm chỉ, nhưng lòng tự trọng rất mạnh. Tôi vốn là muốn giúp đỡ cậu ấy, thế nhưng căn bản là không tìm thấy chỗ để giúp. Cậu ấy vốn không muốn nhận sự trợ giúp của người khác.....”  

             Triệu Dật hiểu rõ gật đầu nói: “Người nghèo khó bần cùng, thường thì lòng tự trọng của họ rất cao. Điều này có lẽ cũng là thứ trân quý nhất đối với bọn họ, cũng chính vì vậy mà bọn họ nhạy cảm hơn so với người bình thường. Bọn họ nguyện ý dùng sự nỗ lực và cố gắng của bản thân, để đổi lấy những đồng thù lao ít ỏi. Chứ không chịu tiếp nhận người khác bố thí sự trợ giúp hoặc thương hại.”  

             Sở Lê Lê đưa tay vuốt mái tóc, có chút tức giận nói: “Đúng là vậy, tôi thực sự là lo lắng cho cậu ấy, nhưng mà không có cách nào để giúp. Cậu ấy còn chuẩn bị tận dụng thời gian rảnh để tìm việc làm thêm, nhưng bây giờ chỉ mới là sinh viên năm nhất. Hơn nữa, thời gian học cũng tương đối nhiều, ngoại trừ cuối tuần thì có bao nhiêu thời gian để làm việc thêm đây?”  

             “Cậu ấy chuẩn bị đi tìm việc làm thêm sao?”  

             Sở Lê Lê khẽ gật đầu nói: “Cậu ấy chuẩn bị định đi làm gia sư ở bên ngoài hoặc là tìm việc làm thêm trong trường học, nhưng mà làm gì có chuyện dễ tìm như thế. Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều có lớp luyện thi chuyên nghiệp, sinh viên đi làm gia sư cũng rất khó khăn......”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Được rồi! Việc này cứ giao cho tôi.”  

             Sở Lê Lê hơi bất ngờ nói: “Giao cho cậu sao? Chẳng lẽ cậu chuẩn bị cho cậu ấy tiền à? Tôi biết cậu không thiếu chút tiền đó, mấy chục ngàn cậu cũng không để tâm, thế nhưng là Hàn Hinh sẽ không nhận đâu....”  

             Triệu Dật lắc đầu nói: “Ai nói tôi muốn cho Hàn Hinh tiền, nếu cậu ấy muốn dùng lao động để đổi lấy thù lao chân chính. Vậy thì tôi sẽ cho cậu ấy một cơ hội để lao động, không phải như vậy là tốt hơn sao?”  

             Sở Lê Lê tò mò hỏi: “Cậu chuẩn bị làm như thế nào, lợi dụng quan hệ của cậu để giúp cậu ấy tìm một chỗ để làm thêm sao, như là làm phục vụ ở cái tiệm lẩu kia chẳng hạn?”  

         Triệu Dật mỉm cười nói: “Còn chưa có ý định đó, chút nữa tôi tìm anh Minh uống rượu, trước hết tìm hiểu một số tin tức đã.”  

             Sở Lê Lê tò mò hỏi: “Uống rượu, cho tôi theo với!”  

             Triệu Dật liếc qua Sở Lê Lê nói: “Bọn tôi đi uống rượu để nói chuyện, cậu đến xem náo nhiệt à?”  

             Sở Lê Lê môi đỏ khẽ mím lại, nói: “Tôi cũng uống, như thế nào! Xem thường con gái à, tửu lượng của tôi cũng không nhất định kém hơn cậu nha. Hơn nữa, việc này không phải là để trợ giúp Hàn Hinh xử lý vấn đề sao. Tôi là lớp trưởng, thủ tục là do tôi chạy, tôi tham dự một chút không được à?”  

             Triệu Dật không có cách nào đáp lại được, đành bất đắc dĩ nói.  

             “Được! Tùy cậu. Vậy tôi hẹn anh Minh xong sẽ báo cho cậu.”  

             Buổi tối, sau khi tan học. Triệu Dật nhắn tin cho Tống Dịch Minh, hẹn hắn tối nay đi ăn khuya. Còn nói có việc muốn nhờ, Tống Dịch Minh nhanh chóng đồng ý.  

             Ở trên một con phố, tại quán đồ nướng.  

             Sau khi gọi vài món ăn cùng vài chai rượu, Triệu Dật mở ra hai chai rượu rồi hắn nghiêng đầu nhìn Sở Lê Lê nói: “Rượu hay là nước ngọt?”  

             Sở Lê Lê không chút yếu thế đáp lại: “Rượu nha! Ai uống nước ngọt chứ.”  

             Triệu Dật lại mở thêm một chai đưa tới rồi rót ra một ly, ba người cùng đụng ly. Tiếp đó, Triệu Dật nói lên kế hoạch hoạt động cuối tuần của hắn, hơn nữa còn mời Tống Dịch Minh tham gia.  

             Tống Dịch Minh cười nói: “Lúc trước khi cậu tranh cử, cậu có nói là muốn giúp mọi người thoát khỏi kiếp độc thân. Lúc này mới hai ba ngày, cậu đã đưa ra phương án rồi sao, cái này cũng quá nhanh nha?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.