Bất Chấp Yêu Anh

Chương 7:




20.
Nửa tháng ở châu Âu coi như là tốt đẹp.
Ngày nào tôi cũng đọc tin tức trong nước, nhưng vẫn không nhìn thấy cái tên Trần Chiêu.
Chỉ có làm như vậy, tôi mới có thể yên giấc.
Vào ngày cuối cùng của chuyến đi, tôi ngồi ở quảng trường xem tin tức trên điện thoại, cảnh sát đã triệt phá được một băng nhóm t.ội p.hạm xuyên quốc gia, kẻ c.ầm đ.ầu đã bị bắt giữ, bên phía cảnh sát không có th.ương v.ong.
Hai chữ "Không có th.ương v.ong" khiến cho những thấp thỏm bất an trong nửa tháng nay của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tâm trạng tôi trở nên tốt hơn, tôi lấy điện thoại ra chụp rất nhiều tòa nhà, chuẩn bị gửi cho Trần Chiêu xem.
Xế chiều, rốt cuộc Trần Chiêu cũng gọi điện thoại tới.
Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi, tôi xúc động đến rơi nước mắt, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
"Chúc mừng anh, cảnh sát Trần."
"Cũng chúc mừng em, bà Trần."
“Đang ở đâu đấy?”
"Ở Pháp."
"Vợ đợi anh, anh tới đón vợ ngay."
"Được ạ."
Chỉ vài câu nói đơn giản đã làm cho bước chân của tôi nhẹ đi rất nhiều trong buổi chiều hôm đó.
Tôi đến cửa hàng trang sức để mua quà cho mẹ, sau đó đến cửa hàng thời trang mua quần áo cho Trần Chiêu.
Tôi còn mua váy cho chính mình, anh thích nhất là nhìn tôi mặc váy.
Tôi thậm chí còn chạy đi mua nước hoa, để ngày mai anh đến sẽ c.hết mê c.hết mệt vì tôi.
Tôi đã sống 30 năm, nhưng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất.
Nhưng tại thời điểm tôi mua nước hoa, tôi đã gặp Ngô San San.
Khi trông thấy tôi, cô ấy và bạn cô ấy đã chào hỏi tôi rất nhiệt tình.
"Ương Ương, chị tới Pháp làm gì thế? Gặp được chị ở đây em rất vui."
“Đi công tác.” Vừa nhìn thấy cô ấy, tôi luôn cảm giác có gì đó không ổn.
Phần tử p.hạm t.ội đã bị bắt, vậy anh trai cô ấy...
"Vậy thì tốt quá, em dẫn chị đi ăn bánh ngọt nhé, chị không biết đâu, em đang chán c.hết đây này, hai tháng nay anh hai chẳng thèm liên lạc với em, khi nào chị về nước thì chúng ta về chung ha."
Trông cô ấy như thể không biết chuyện của anh trai mình.
Cũng đúng, anh trai cô ấy đối xử rất tốt với cô ấy, chuyện như vậy nhất định sẽ không để cô ấy nhúng tay vào.
"Không được, công ty bọn chị còn có lịch trình khác, tạm thời chị sẽ không về nước, tối nay chị có cuộc họp nên đi trước nhé."
Mặc dù bên phía Trần Chiêu thắng lớn, nhưng ngày mai anh sẽ tới, tôi không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
"Ương Ương, em vẫn luôn muốn hỏi chị, sao chị lại chuyển nhà thế?"
Cô ấy vẫn quấn lấy tôi không buông.
"Tại nhà em cách khá xa chỗ làm của chị."
"Vậy thì tiếc quá, lúc sau anh Trần Chiêu có đến rất nhiều lần, lần nào cũng hỏi em sao chị không có ở đây.”
"Ồ, thật sao? Anh ta vẫn còn nhớ chị à?"
Cô ấy đi tới trước mặt tôi, ngây thơ nhìn tôi: "Làm sao không nhớ được chứ, chị có còn nhớ lần trước chúng ta đi cắm trại không, lúc ăn thịt nướng anh ấy luôn nhìn lén chị, em còn tưởng anh ấy có hứng thú với chị chứ."
Cắm trại? Tim tôi đập thịch một cái.
Tôi còn cho rằng tôi và Trần Chiêu đã che giấu kỹ, đêm đó tôi còn không ngồi cùng bàn với anh, làm sao Ngô San San thấy được?
"Làm sao có thể, à phải rồi, chị sắp kết hôn rồi đấy."
"Trời đất, với ai ạ?"
"Đối tượng coi mắt do mẹ chị giới thiệu."
Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói dối cô ấy.
Chẳng qua là tôi hơi bất an.
Mặc dù cô ấy không có bất kỳ uy hiếp nào với tôi.
Sau đó tôi đón xe muốn rời đi.
Khi tôi chuẩn bị đi, cô ấy đột nhiên nói: "Chị Ương Ương, chúc chị tân hôn vui vẻ."
"Cảm ơn em."
Trở lại khách sạn, tôi vừa soạn quà vừa chờ điện thoại của Trần Chiêu.
Chưa được bao lâu, tôi chần chừ rồi chủ động gọi cho anh.
Tắt máy.
Nghĩ đến việc có thể anh đang ngồi máy bay, tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại.
Hơn mười tiếng nữa là tôi có thể gặp anh, tôi không cần phải lo lắng.
Ngô San San chỉ là một cô bé được anh trai bảo vệ cẩn thận, những gì cô ấy nói không có ác ý, không đáng để tôi phải bận tâm.
Tâm trạng tôi bồn chồn không yên, cũng vì chứng mất ngủ và rối loạn cảm xúc trong hơn một tháng qua.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng bản thân.
Trong khi đợi bữa tối của khách sạn, tôi thuận tiện kiểm tra vòng bạn bè, chợt lướt thấy trạng thái mới nhất của Ngô San San.
Đó là ảnh chụp tôi mua nước hoa, với dòng caption: "Không ngờ lại gặp được chị Ương Ương ở Pháp."
Tôi: Cái này có gì hay mà đăng?
Tôi vẫn đang cười vì sự ngây ngô trẻ con của cô ấy thì chuông cửa vang lên.
Bữa tối của tôi đến rồi.
Tôi cầm điện thoại đi ra mở cửa.
Trước cửa chỉ có xe đẩy đồ ăn, không có nhân viên phục vụ, tôi nghiêng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên ngửi thấy một mùi đặc biệt, trước mắt bỗng tối sầm.
21.
Tôi bị kéo lên một chiếc xe van.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng khóc của ai đó.
"Chị Ương Ương, em xin lỗi, bọn họ bắt cóc anh hai em, em buộc phải dùng chị để trao đổi."
Tôi há miệng, nhưng chẳng còn sức để nói chuyện.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang ở trên một chiếc thuyền đánh cá cũ.
Trong phòng nồng nặc mùi tanh hôi, cả ba đều bị trói.
Ngoài tôi ra còn có Ngô Cường và Ngô San San.
"Không phải đã nói nếu tôi giúp các anh tìm được Chu Ương thì các anh sẽ thả anh hai tôi ra sao? Đám người các anh đều không giữ lời.” Ngô San San quát ầm lên.
“Giữ lời?”
Một đám người cười to.
"Cưng đang nói chuyện chữ tín với bọn này sao? Em gái đúng là ngây thơ quá.”
"Bọn mày, sao bọn mày có thể làm như vậy, đám người bọn mày sẽ không được ch.ết tử tế."
Một người đàn ông trong số đó bực mình vì tiếng ồn, đi tới t.át thẳng vào mặt cô ấy vài b.ạt t.ay, khiến cô ấy khóc ngất lên.
"Đại ca, đại ca... Em cầu xin anh, thả em gái em đi có được không, anh bảo em làm cái gì em cũng làm."
"Cái gì cũng làm? Mất một cánh tay có được không?"
Sau đó, Ngô Cường được cởi trói, anh ta gắng gượng vung gậy đ.ánh gãy tay chính mình, rồi nằm trên mặt đất r3n rỉ không ngừng.
Tôi nhìn thấy mà kinh hãi.
Kết quả là, đám người này vẫn không muốn buông tha cho Ngô San San, trực tiếp kéo cô ấy đến một căn phòng khác, tiếng khóc th.ảm th.iết của người phụ nữ ngay lập tức vang lên.
Ngô Cường phát điên ngay tại chỗ, định lao tới nhưng lại bị trói.
"Anh hai! Anh hai! Cứu em với…"
Tiếng kêu thất thanh của Ngô San San dần khản đặc, giọng nói của Ngô Cường cũng im bặt, không còn lên tiếng được nữa.
Ngay sau đó, người đàn ông cầm đầu đã gọi điện thẳng cho Trần Chiêu.
"Phát ra một chút âm thanh xem nào, để thằng chồng mày nghe thấy."
Hắn t.át vào mặt tôi, tôi cắn răng chịu đựng không lên tiếng.
Hắn lại đ.ấm m.ạnh vào người tôi, tôi đau đến mức toát cả mồ hôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà run rẩy gọi: “Trần Chiêu.”
"Vợ à, em sao thế?"
Giọng nói của Trần Chiêu ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên thay đổi.
"Trần Chiêu..."
Tôi đau đến mức không thở nổi, thậm chí không thể thốt ra một câu mạch lạc.
"Nói đi, mau nói cho chồng mày biết, bọn tao phục vụ mày có thoải mái không?”
“Không được chạm vào cô ấy!” Tôi nghe thấy Trần Chiêu gầm lên ở đầu dây bên kia.
Không ai để ý tới Trần Chiêu, bọn họ đều cười thích thú.
"Cũng được thôi, mày đền mạng cho mấy anh em đã kh.uất của tao đi, bọn tao sẽ không động vào nó. Dáng người vợ mày ngon cực kỳ, ba vòng hoàn hảo... Hay là để cho anh em bọn tao vui đùa một chút?"
Nghe những lời hắn nói, sống lưng tôi như có hàng ngàn con rết bám lấy.
Tôi nhớ ra rồi, người đang nói chuyện ở trước mặt chính là người đàn ông mà tôi đã gặp lần trước ở nhà trọ của Trần Chiêu.
"Mày dám động vào cô ấy, tao sẽ g.iết mày."
"Mày có giỏi thì tới đây, Trần Chiêu."
"Muốn tao đến cũng được, nhưng tao muốn nghe giọng của cô ấy."
Anh muốn ra mặt? Đó không phải là tự tìm đường ch.ết hay sao?
Người đàn ông đưa điện thoại tới, để tôi nói chuyện với anh.
"Ương Ương."
Tôi vừa khóc vừa đáp, "Em đây."
"Ương Ương, em đừng sợ."
“Vâng."
"Ương Ương, lần trước em hỏi anh, năm đó chia tay với em thì anh có hối hận không, anh hối hận, anh yêu em, em hãy đợi anh, anh nhất định sẽ đến cưới em..."
"Nhưng em không hối hận, Trần Chiêu, em không thể gả cho anh."
Cấp ba năm ấy, tôi đã hỏi Trần Úc, "Anh đối với em như vậy, không sợ bị ông trừng phạt sao?"
Anh trả lời: "Sợ, nhưng anh chấp nhận.”
Sau đó, Trần Úc thật sự đã bị ông trời trừng phạt, ch.ết ở tuổi 21.
Lần này, hãy để tôi bị ông trời trừng phạt đi.
Tôi tỏ ý bảo người đàn ông đưa điện thoại lại gần: "Trần Chiêu, bọn em đang ở trên một chiếc thuyền đánh cá ở Phúc Kiến, bảy người bốn khẩu súng! Hồi cấp ba chúng ta đã từng tới đây..."
Tôi hét lên hết cỡ, còn chưa kịp nói xong thì “bang” một tiếng!
Tôi bị đá mạnh vào thân cột, tầm mắt mơ hồ không nhìn rõ.
Điện thoại cũng bị cướp.
"Mày chán sống rồi hả!"
Hết người này đến người khác lao tới đ.ánh tôi.
Tôi bị đ.ánh đến nỗi toàn thân run rẩy, đầu óc mê man, một số chuyện vốn được chôn vùi sâu trong ký ức dần nổi lên mặt nước.
22.
Những mảnh vỡ trong tâm trí tôi từ từ ghép lại với nhau, tôi nhìn thấy chính mình vào năm hai đại học.
Năm hai đại học, tôi và Trần Úc chia tay.
Tôi gọi điện thoại cho anh nhưng không được, vì vậy đã chạy đến nhà anh tìm anh.
Tôi biết mật khẩu nhà anh, sau khi vào nhà thì trốn thẳng vào tủ quần áo trong phòng anh, tôi mặc bộ váy xinh đẹp nhất, quyết định ban đêm sẽ tạo bất ngờ cho anh.
Tôi ở trong tủ quần áo, tưởng tượng đến lúc anh bị tôi mê hoặc, chắc chắn sẽ lập tức nhận lỗi và quay lại với tôi.
Kết quả là đợi nửa ngày trời vẫn không đợi được Trần Úc, nhưng lại nghe thấy dượng Trần gây gổ với ai ở bên ngoài.
Bọn họ giống như đã tranh cãi rất dữ dội, nhưng chưa được bao lâu đã yêu tĩnh trở lại.
Chắc là Trần Úc lại ch.ọc gi.ận dượng Trần rồi, tôi nghĩ thế.
Tôi nhanh chóng mở toang cửa phòng ra, nhảy vọt tới trước mặt anh rồi nói "surprise!”
Nhưng người trước mặt đang cầm một c.on d.ao, c.on d.ao vẫn còn rỉ m.áu.
Hắn không phải là Trần Úc.
Sau đó, người đàn ông bịt miệng tôi lại bằng miếng vải bông, kéo tôi đến phòng khách.
"Cảnh sát Trần, đây là con gái của mày nhỉ? Mày h.ại ch.ết anh em tao, mày là anh hùng, vậy tao đây rất muốn nếm thử xem con gái anh hùng có mùi vị như thế nào.”
Tôi quay đầu lại, liền thấy dượng Trần nằm thoi thóp trên v.ũng m.áu, ông ấy há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.
Ông ấy nhìn tôi trân trân, ở trước mặt ông ấy, tôi bị người đàn ông làm nh.ục rồi đ.ánh đ.ập hết lần này đến lần khác.
Tôi không biết dượng Trần đã trút hơi thở cuối cùng khi nào, tôi mất đi ý thức trong sự t.ấn c.ông như vũ bão đó.
...
Sau khi tỉnh lại, tôi ngã bệnh, trầm cảm nặng và rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý khiến tôi mất đi một phần ký ức bị b.ạo h.ành này.
Tôi đã trải qua 4 năm trong bệnh viện, t.ự s.át mấy chục lần...
Sau đó nữa, tôi không nhận ra ai ngoài mẹ tôi.
Mỗi tuần ở trong bệnh viện tôi đều nhận được một bức thư, không biết là ai gửi, mỗi tuần đều đặn gửi đến hòm thư của bệnh viện, không có địa chỉ, trên phong bì chỉ có bốn chữ to "Người nhận: Chu Ương".
Các y tá thường nhận thư giúp tôi đều nói rằng nhất định là do người thầm mến tôi viết cho tôi.
Nhưng mọi người chưa từng nhìn thấy người đàn ông này.
Cho đến một ngày, y tá nói với tôi rằng đã tìm được người gửi thư, một hai kéo tôi đến xem.
Sau đó tôi nhìn thấy Cố Tiếu.
Anh ta là nhân viên văn phòng đến bệnh viện với tư cách là một tình nguyện viên.
Sau đó, anh ta đón tôi xuất viện, để tôi tiếp tục việc học của mình.
Tôi ở bên anh ta.
Nhưng cuối cùng tôi và anh ta vẫn chia tay.
...
Những ký ức đau thương lần lượt ập đến, tôi dường như lại trông thấy dượng Trần nằm trên vũng máu.
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi khắp người, tay chân tê cóng, tim đau đến không thở nổi...
Tôi biết, ngày tận thế của tôi lại đến rồi.
Tôi dùng hết sức c.ắn hắn, hắn đ.au đớn b.óp cổ tôi, tôi liều mạng chạy ra ngoài.
Hắn rất nhanh đã đuổi kịp.
Một số người khác nghe thấy tiếng động cũng cầm s.úng đuổi theo.
Tôi đứng trên lan can, không thể lùi được nữa. Cuối cùng, tôi nhìn về phía biển cả bao la.
"Hãy đến biển một lần, nó sẽ bao dung tất cả cảm xúc của em, sẽ dung túng mọi tính xấu của em, những điều xấu xa ẩn náu trong thế giới này cuối cùng sẽ bị biển cả nuốt chửng."
Tôi nhớ lại nội dung bức thư.
Trong giây tiếp theo, tôi tung người lên cao.
Sau khi nhảy xuống biển, tôi có một giấc mơ thật dài, thật dài.
Trong mơ có Trần Úc.
Tôi đưa tay muốn nắm lấy anh, nhưng làm cách nào cũng không nắm được.
Là anh đang muốn từ biệt tôi.
Vì vậy, tạm biệt, Trần Úc.
Kiếp sau em sẽ lại gả cho anh.
[Còn tiếp...]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.