Bạo Quân - Phong Lộng

Chương 3:




Tại một ngôi nhà hai tầng ở thành phố G, chuông cửa vừa ấn vang, bên trong đã vang lên tiếng bước chân bịch bịch.
Cửa lớn ầm một cái mở ra, lộ ra một gương mặt kim cương nộ mục, “Tiểu tử thối! Mới về nhà mấy bữa đã buông thả vậy sao? Không về nhà ngủ cũng không biết xin phép, còn tắt điện thoại hại mẹ anh lo lắng một buổi tối! Còn dám như vậy tôi không để anh anh dạy dỗ…”
Kim cương nộ mục: Đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác. [Theo Phật Quang Đại từ điển Hán ngữ, ‘Kim cương’ ở đây là Đức Phật Kim Cương Trì.]
Thấy rõ gương mặt người đàn ông đứng trước cửa chính, tiếng mắng nhất thời ngưng lại.
Gương mặt kim cương nộ mục nháy mắt trở lại vẻ hàm hậu tràn đầy kinh ngạc xấu hổ.
“… Là Cổ tiên sinh sao, tôi còn tưởng là tiểu tử không cố gắng kia… A a! Đừng đứng ở cửa! Mời vào mời vào!” Đỗ phụ nhanh chóng mở cửa chính để Cổ Sách tiến vào.
Giám đốc công ty bất động sản Sách Lược a.
Đại nhân vật thế này tự mình đến cửa, đương nhiên là bồng tất sinh huy.
[Bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ/phát sáng [lời khách sáo] l thường dùng khi khách quý đến nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa l rồng đến nhà tôm ; quý khách đến nhà ; thật là vinh hạnh… – Theo Tổng hợp phương ngữ/thành ngữ TQ]
Có điều… Sẽ không phải tiểu tử quậy phá kia gây họa rồi chứ, chọc đến giám đốc phải tìm tới cửa để tính sổ?
Vợ chồng Đỗ thị mời Cổ Sách đến phòng khách, vừa kinh ngạc lại có chút lo sợ bất an châm trà rót nước tiếp đón một trận, sau đó mới thật cẩn thận ngồi xuống trước mặt vị khách khí độ bất phàm, ướm hỏi, “Cổ tiên sinh, đứa nhỏ… Minh Lỗi nhà chúng tôi … không phải đã làm không tốt chỗ nào, khiến ngài tức giận chứ?”
“Đỗ Minh Lỗi biểu hiện ở công ty rất tốt, quản lí thường xuyên khen ngợi cậu ấy.”
Lời nói của Cổ Sách khiến Đỗ phụ lẫn Đỗ mẫu thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt thoải mái hơn. Đứa nhỏ này của mình a, chính là gần đây rất ham chơi, lại thường không về nhà ban đêm, nhưng mà thanh niên ai không ham chơi chứ? Chỉ cần ở công ty chăm chỉ thật thà làm việc, không gây họa là được.
“Vậy, Cổ tiên sinh hôm nay đến đây, là vì?”
“Tôi cố ý đến đây, là muốn hỏi hai vị một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?”
Cổ Sách bình tĩnh nói, “Tôi muốn biết hai vị đã nhận nuôi Đỗ Vân Hiên thế nào.”
Sắc mặt của Đỗ phụ Đỗ mẫu thoắt cái trắng bệch như tuyết.
Bên trong phòng khách, tiếng thở dốc khẩn trương vang lên như tiếng kéo bễ, vài phút sau, tiếng thở dốc dần dần thấp lại, thay vào đó là tiếng rống giận của Đỗ phụ, “Anh nói bậy! Tiểu Hiên là con của chúng tôi! Chúng tôi là cha mẹ của nó! Ai dám nói nó là.. nó là cái kia! Vô cớ gây sự ! Anh cút ra ngoài cho tôi !”
Mời vừa còn là khách nhân mà chủ nhà lo sợ sẽ tiếp đãi không chu đáo, giây tiếp theo đã trở thành đối tượng bị xua đuổi.
Cổ Sách nhìn Đỗ phụ nổi trận lôi đình, tựa hồ tùy thời có thể vung lại một nắm đấm đánh bay mình ra khỏi cửa, tư thế ngồi lại vẫn tự tin mà cường thế, “Đỗ Vân Hiên được nhận nuôi khi ít nhất ba tuổi, hẳn đã có chút hiểu chuyện. Nhưng cậu ấy vẫn không biết mình là con nuôi ? Tại sao vậy ?”
“Câm miệng ! Tôi nói, nó là con chúng tôi !:
Đỗ phụ xắn tay áo phóng về phía Cổ Sách, cánh tay lại bị người dùng lực kéo lấy. Ông quay mạnh đầu lại, đã thấy gương mặt trắng tuyết của vợ mình tràn đầy nước mắt.
“Ba nó, người ta biết lai lịch Tiểu Hiên.” Giọng nói Đỗ mẫu run rẩy, “Hắn đến tuổi Tiểu Hiên nhà chúng ta cũng biết rõ, thôi đi, ba nó, sớm hay muộn cũng phải nhận, chúng ta nhận đi.”
Đỗ phụ cả người kích động run lên bần bật.
Cuối cùng, hết thảy run rẩy đều biến thành một tiếng thở dài, từ trong cổ họng nặng nề dật ra. Ông buông xuống nắm tay, giống một trái bóng cao su xì hơi ngồi xuống.
Một hồi lâu, Đỗ mẫu mới thấp giọng nói, “Cổ tiên sinh, anh nói không sai. Tiểu Hiên là chúng tôi nhận nuôi, khi đó đứa con đầu của chúng tôi cũng vừa ba tuổi, bỗng nhiên bị bệnh cấp tính, còn chưa đưa đến bệnh viện đã tắt thở, Tiểu Hiên chính là ngày đó được đưa đến. Thực sự là một đứa nhỏ đáng thương, giống như Tiểu Hiên của chúng tôi, bệnh tình nghiêm trọng, hai má gầy đến nỗi không có chút thịt nào. Sau này thật vất vả mới chăm sóc khỏe lại được, nó lại cái gì cũng không nhớ, chúng tôi nói nó gọi ba mẹ, nó liền gọi ba mẹ, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng yêu thương. Bao nhiêu năm, nó vẫn luôn cho rằng chúng tôi là cha mẹ ruột, chúng tôi cũng coi nó là con ruột của mình.”
Đỗ mẫu dừng lại, liếc mắt nhìn Cổ Sách, nhẹ nhàng giải thích, “Đứa con đầu đáng thương chết đi của chúng tôi, nguyên danh gọi là Đỗ Vân Hiên.”
“Nhận nuôi, không làm các thủ tục sao ?”
Từ ‘nhận nuôi’ này, hiển nhiên khiến Đỗ phụ đau lòng, ông ngồi trên sô pha nhịn không được giật giật, lại bị Đỗ mẫu vươn tay, tựa như đang vỗ về một con sư tử nóng nảy bất an, chậm rãi vỗ về bàn tay đầy những vết chai của ông.
“Không có bất cứ thủ tục nào cả,” kích động qua đi, cảm xúc Đỗ mẫu dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói, “Người đàn ông đưa nó đến đã nhiều lần dặn dò, cha mẹ đứa nhỏ này đắc tội với đại nhân vật, bị người ta phóng hỏa thiêu sống. Đứa nhỏ này bị đưa vào cô nhi viện, nhưng những người kia muốn diệt cỏ tận gốc, hạ độc nó khiến nó thiếu chút nữa trúng độc chết. Người đàn ông kia đưa nó từ bệnh viện ra, lặng lẽ giao cho chúng tôi, điều kiện duy nhất chính là không để cho bất cứ người nào biết đứa nhỏ là con nuôi. Sau này chúng tôi cũng từng nghĩ, Tiểu Hiên không có bất cứ ký ức nào về cha mẹ ruột của nó, có lẽ là di chứng của trúng độc.”
“Tuy rằng đã là chuyện hơn hai mươi năm trước, nhưng chết một đứa con, lại nhận nuôi một đứa khác. Có sự thay đổi nhân khẩu phức tạp như vậy, muốn che giấu toàn bộ quá trình cũng không hề dễ dàng, hai người làm thế nào ?”
Cổ Sách khi bất ngờ gặp lại Đỗ Vân Hiên, chưa từng điều tra thân thế của anh.
Bởi vì trong mắt hắn, Gấu Nhỏ chỉ là Gấu Nhỏ của hắn mà thôi.
Thế nhưng hành động sau lưng của tụ đảng kia lại gợi lên sự cảnh giác của hắn, sau vài ngày điều tra, Cổ Sách mới phát hiện trên người Gấu Nhỏ, hình như chôn giấu một bí mật gì đó.
Hỏa hoạn hai mươi năm trước bất ngờ xảy ra, thiêu chết song thân của Đỗ Vân Hiên, còn có Đỗ Vân Hiên sau khi xuất hiện ngắn ngủi trong cô nhi viện, lại không rõ ràng mà biến mất.
Nghe Đỗ mẫu nói Đỗ Vân Hiên ở cô nhi viện bị hạ độc, ánh mắt Cổ Sách chợt sắc bén như đao, hắn vẫn tưởng rằng Đỗ Vân Hiên bệnh cấp tính phải nằm viện là vì mình trộm đi gấu nhỏ âu yếm của em ấy.
Hóa ra, lúc ấy chính mình chưa đầy chín tuổi, lại từng khờ dại ngây thơ như vậy…
“Chúng tôi không làm bất cứ điều gì. Tất cả là do người đàn ông đưa Tiểu Hiên đến đã sắp xếp, cụ thể làm như thế nào chúng tôi đều không biết. Dù sao hắn cũng ôm thi thể đứa con đã chết của chúng tôi đi, để lại một đứa nhỏ còn sống. Hắn nói, không cần phải lo lắng bệnh viện ghi lại, hắn sẽ xử lí tốt. Thời điểm ấy, tôi không nghĩ đến gì nữa, trong lòng tôi, chỉ cần có thể ôm lấy con, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, còn có thể ru nó ngủ là tốt rồi…”
“Bà nghỉ một chút đi.” Đỗ phụ nhịn không được nói với vợ mình, “Nói lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi.”
Đỗ mẫu lắc đầu, dịu dàng nhìn chồng mình, thấp giọng nói, “Không mệt, chỉ là luyến tiếc. Đứa nhỏ nuôi nhiều năm như vậy, tôi vốn tưởng cả đời này nó sẽ coi tôi là mẹ ruột của nó, nhưng mà, rốt cuộc có một ngày sự thật sáng tỏ…”
“Cậu ấy cái gì cũng không biết.”
Thân hình vợ chồng Đỗ thị khẽ chấn động, tầm mắt rơi lên người Cổ Sách.
“Chân tướng sáng tỏ, đối với hai người, đối với Đỗ Vân Hiên, không hẳn là chuyện tốt. Năm đó người đàn ông kia đưa cậu ấy tới đây phải tốn nhiều công sức như vậy, cố gắng che giấu thân phận Đỗ Vân Hiên, làm sao có thể phó mặc công sức của mình trôi theo dòng nước ?”
“Cổ tiên sinh, ý… ý anh là…”
“Tôi sẽ không nói sự thật cho cậu ấy. Cậu ấy vẫn sẽ coi hai người là cha mẹ ruột của mình.”
Dưới ánh mắt kích động tràn ngập cảm kích của Đỗ phụ và Đỗ mẫu, Cổ Sách tiếp tục hỏi thêm về người đàn ông thần bí đưa Đỗ Vân Hiên đến Đỗ gia, sau đó lại hỏi một ít về chuyện đại nhân vật hạ độc Đỗ Vân Hiên lúc nhỏ.
Tiếc là bậc cha mẹ trước mắt vốn không hiểu rõ sự thật lắm, những lời giải mơ hồ có thể tìm ra trong ký ức chỉ là một chút mơ mơ hồ hồ.
Xác nhận rốt cuộc không hỏi được thêm gì nhiều nữa, Cổ Sách đứng dậy cáo từ.
Lúc này, Đỗ phụ bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề rất quan trọng, “Cổ tiên sinh, làm sao anh biết Tiểu Hiên nhà chúng ta không phải chúng ta…”
Cổ Sách bí hiểm mỉm cười, “Quan hệ giữa tôi và cậu ấy vượt xa khỏi tưởng tượng của hai người. Có thể nói rằng, trên thế giới này, tôi chính là người thân cận nhất của cậu ấy.”
Từ biệt vợ chồng Đỗ thị, Cổ Sách rời khỏi ngôi nhà hai tầng bình thường kia, ngồi lên chiếc Limousine đã chờ sẵn ngoài cửa.
Ở ghế sau duỗi thẳng đôi chân thon dài, nhắm mắt lại, phân phó tiểu đệ tâm phúc phía trước, “Lái xe, đến sân bay.”
Khi xe hơi đang êm ru chạy trên đường cao tốc, Cổ Sách nhắm mắt dưỡng thần rút ra điện thoại vệ tinh, dùng đường dẫn phòng nghe lén kết nối một dãy số.
“Là tôi, cha mẹ Đỗ Minh Lỗi nói tối qua cậu ta trắng đêm không về, có phải ông làm hay không ? Đừng quên ông đã đáp ứng tôi cái gì, tiểu tử Đỗ Minh Lỗi kia là em trai của người tôi rất để ý, ông đã đáp ứng trên địa bàn của tôi sẽ không làm bậy với cậu ta.”
“Cái gì ? Không ở trên địa bàn của tôi ? Chuyện khi nào ? Làm sao ông gạt được tai mắt của tôi lén đưa cậu ta xuất cảnh ?”
“Vớ vẩn ! Cái gì gọi là kìm lòng không đậu, nhất thời thất khống ? Tôi thấy ông chính là dùng nửa người dưới suy nghĩ ! Món nợ này chưa xong đâu !”
Cổ Sách hung hăng cúp điện thoại.
Gấu Nhỏ rất quan tâm đứa em này, xem ra đợi xử lí xong chuyện ở Misissippi, chính mình phải ra mặt sắp xếp vụ này.
Đỗ Minh Lỗi nói thế nào cũng coi như em vợ của hắn, làm sao có thể bị kẻ khác tùy tùy tiện tiện ăn xong chùi mép?! Chết người là, tiểu tử kia chính là ở trên địa bàn của Cổ Sách bị ngoại lang ngông nghênh tha đi, lỡ may Đỗ Vân Hiên vẫn luôn có ý muốn gìn giữ em trai gắt gao biết được, Cổ Sách thực sự rất khó giải thích!
Cha khốn nạn!
Con mẹ nó thật không đâu vào đâu!
Thích người ta thì phải nhẫn nại một chút, ỷ vào có chút bản lĩnh đã không từ thủ đoạn muốn làm gì thì làm, căn bản không để ý đến cảm thụ đối phương, có tư cách gì mà treo chữ ‘yêu’ ở ngoài miệng?
Tào lao!
◇ ◆ ◇
Từ toilet đi ra trên hành lang lại bị một thân ảnh cao lớn ưu nhã chặn đường đi.
“Thiết kế Đỗ, không thoải mái sao?”
Thời điểm tâm trạng suy sụp nhất lại gặp phải chủ tịch, đều không phải điều Đỗ Vân Hiên mong muốn, có trời biết tại sao y bỗng nhiên xuất hiện ở tầng bộ hậu cần này.
Có điều, tòa nhà này vốn là tài sản của người đàn ông trước mắt này, y quả thực có quyền lực tuyệt đối đi dạo khắp nơi.
“Không có gì, tôi rất ổn.”Đỗ Vân Hiên nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay Randy Lea, hành động của Cổ Sách khiến anh khó chịu, hoặc là nói khổ sở, nhưng anh vẫn chưa đến nỗi đến đi đường cũng cần người nâng.
“Sắc mặt của cậu không tốt.”
“Có hơi mệt.”
“Gặp phải chuyện gì phiền não sao? Hẳn là không phải chuyện công tác, dù sao cậu cũng vừa đạt được tư cách tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai. Cãi nhau với tình nhân sao?”
“Lea tiên sinh,” Đỗ Vân Hiên dừng bước, quay đầu lại nhìn vị chủ tịch không hiểu sao vẫn kiên trì đi phía sau mình, sắc mặt nghiêm lại, “Tôi không muốn cùng với chủ tịch công ty thảo luận việc riêng của mình.”
Lea kinh ngạc, sau đó, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ mất mát, “Trong mắt của cậu, tôi chỉ là chủ tịch công ty thôi sao ? Xin lỗi, tôi chỉ có chút cho là, sau khi đã tâm sự với cậu thật nhiều chuyện bên trong gia tộc mà tôi không thể buông tay, tôi còn nghĩ rằng giữa chúng ta ít nhất cũng có chút giao tình.”
Nếu là cấp dưới khác, nhất định sẽ cảm động tín nhiệm của chủ tịch, sau đó tự cảm thấy có lỗi.
Thế nhưng Đỗ Vân Hiên sẽ không để mình bị quay vòng vòng.
“Buổi trao đổi lúc trước là để hoàn thành tốt thiết kế, bây giờ đã giao ra bản thiết kế rồi. Hơn nữa tôi cũng đã hứa với ngài sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
“Lửa giận thật lớn.” Lea mới vừa rồi còn cười khổ, hiện tại lại lộ ra một chút giảo hoạt văn nhã, “Xem ra tôi đoán không sai, cậu cãi nhau với người trong lòng.”
“Tôi không có người trong lòng.”
Cho dù có, cũng tuyệt đối không phải tên khốn Cổ Sách vô pháp vô thiên kia!
“Thật sao?”
“Thật.”
“Thật tốt.”
Đỗ Vân Hiên bỗng nhiên trầm mặc, cảnh giác mà khó hiểu đánh giá vị chủ tịch trước mặt.
Anh không có người trong lòng, có cái gì mà ‘thật tốt’?
“Cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai sắp diễn ta, cậu đại diện cho tập đoàn Lea chúng ta, nếu không có người trong lòng ít nhất cậu cũng có thể tâm không tạp niệm chuyên chú vào cuộc thi.” Lea tiên sinh giải thích hợp tình hợp lí, thế nhưng Đỗ Vân Hiên lại không thể bỏ qua.
Có lẽ không phải ngôn từ của chủ tịch có vấn đề, mà là tâm tình Đỗ Vân Hiên thực sự nát bét, bị đề cập đến người trong lòng, cả người đều như xù lông, gặp ai cũng nhịn không được đâm chọc.
“Ngài nói đúng, Lea tiên sinh, vậy tôi trở lại phòng thiết kế tiếp tục tâm không tạp niệm làm việc.” Anh vùi đầu đi vào thang máy, ấn lên số tầng mình đang làm việc của tòa nhà.
Khi cửa thang máy đóng lại, Randy Lea nhanh nhẹn mà tiêu sái chen vào.
“Tôi đã nói rất rõ ràng, Lea tiên sinh. Hay ngài còn gì muốn dặn dò tôi ở công việc?”
“Thiết kế Đỗ, tôi với cậu không còn bất cứ dặn dò gì.” Randy Lea mỉm cười nói, “Có điều đây là thang máy chuyên dụng của giám đốc, không có mật mã sử dụng, cậu sẽ bị hệ thống coi là kẻ xâm nhập, nhốt ở bên trong.”
Đỗ Vân Hiên ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt quẫn bách.
Thang máy nhân viên ở hướng khác của hành lang, vừa rồi nhất thời không lưu ý lại đi hướng ngược lại.
“Thực xin lỗi, thất lễ.” Đỗ Vân Hiên nhanh chóng giải thích, muốn ra khỏi thang máy, thế nhưng ấn nút mở liên tục mấy lần mà cánh cửa kim loại đã khép lại vẫn không chút suy suyển.
“Tôi đã nói rồi, hệ thống cho rằng cậu không có quyền sử dụng đã tự động khóa khẩn.” Chủ tịch có chút vui vẻ nhìn anh bận bịu.
“Ngài hẳn là có mật mã sử dụng chứ?” Đỗ Vân Hiên quay đầu.
Nam nhân liếc mắt nhìn anh một cái, trong nụ cười lộ ra sự nghiền ngẫm khiến người ta khó chịu, dùng giọng nói ưu mỹ của quý tộc chậm rãi nói, “Cậu đang liên tục dùng chữ ‘ngài’ với tôi.”
“Ngài là tôn xưng.”
[Cách gọi kính trọng]
“Cũng là cố gắng kéo dài khoảng cách. Sao vậy? Cảm thấy khoảng cách giữa tôi và em quá gần gũi sao?”
Nam nhân bỗng nhiên tiến sát lại khiến Đỗ Vân Hiên cảm thấy không gian cá nhân bị xâm phạm, muốn tránh ra phía sau lại phát hiện không gian nhỏ hẹp của thang máy đối với mình vô cùng bất lợi, chỉ một lúc sau, anh đã bị ép đến góc, trên thân chỉ có một cái áo sơ mi dán vào tường kim loại lạnh lẽo.
Đỗ Vân Hiên lộ vẻ nghiêm nghị, giọng nói cũng nghiêm lại, “Lea tiên sinh, đừng đùa nhàm chán như vậy. Anh là người đã có ái nhân, anh không phải thích em họ Alexa của anh sao? Nếu anh ta biết hành động lỗ mãng của anh, sẽ nghĩ cái gì?”
“Đừng quá căng thẳng, Alexa sẽ không ghen tị với em.” Lea dịu dàng nói, ở khoảng cách rất gần đánh giá gương mặt tuấn mỹ mê người của Đỗ Vân Hiên, tựa như đang ngắm nhìn một món châu bảo tuyệt thế mà mình mong nhớ, “Em vì em ấy mà thiết kế ra bộ đồ kinh diễm như vậy, tôi nghĩ, em ấy nhất định rất muốn nhanh chóng đeo vào những món đồ đó.”
Đỗ Vân Hiên biểu tình lãnh đạm, “Hi vọng anh ấy vừa lòng thiết kế của tôi. Bây giờ anh có thể tránh ra một chút được không?”
Chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm rất ngọt, tầm nhìn chao đảo mãnh liệt.
Đầu óc giờ phút này tựa như bị ngâm trong nước, hơn nữa lại chìm nhanh đến nỗi ngay cả chữ cuối cùng mình nói ra cũng không thể nghe thấy được. Trước mắt Đỗ Vân Hiên bỗng tối sầm, lưng dọc theo bức tường kim loại suy sụp trượt xuống, trước khi ngã xuống sàn lại rơi vào cánh tay đang đưa ra của nam nhân tươi cười càng thêm sâu.
“Thân ái, Cổ Sách cho dù bản lĩnh lớn đến đâu cũng không có khả năng gài máy theo dõi vào thang máy giám đốc. Cho nên, giờ phút này, em là của ta…”
Đỗ Vân Hiên chậm rãi mở to mắt, cảm giác uể oải vây kín thân thể tựa như phải tăng ca nhiều ngày.
Chỉ mất vài giây, hồi ức anh đã trở lại chuyện trước khi té xỉu, lúc ấy anh nói chủ tịch tránh ra, sau đó ký ức bị gián đoạn, anh không rõ khi ấy tại sao thân thể lại đột nhiên không thích hợp. Sự không khỏe này không phải là đau đớn kịch liệt, mà khó chịu tựa như khí lực bị rút ra, thắt lưng và tứ chi mềm nhũn khiến anh có cảm giác bất lực mất đi khả năng khống chế thân thể.
Anh cắn chặt răng, cố gắng cử động thân thể một chút, nhẹ nhõm thở ra một hơi, tuy có hơi vất vả một chút nhưng ít ra anh vẫn có thể điều khiển thân thể tứ chi.
“Cậu tỉnh rồi?”
Tấm mành trắng treo ở bên giường bị soạt một cái kéo ra, để lộ một người đàn ông trung niên mang kính gọng vàng mặc áo blouse cũng màu trắng.
“Đây là đâu?”
“Còn có thể ở đâu? Đương nhiên là phòng y tế, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ Từ.”
Đỗ Vân Hiên cảnh giác chống giường ngồi dậy, chậm rãi quét mắt nhìn chung quanh. Từ sau khi gặp Cổ Sách, ấn tượng của Đỗ Vân Hiên với bác sĩ lẫn giường bệnh đều tuột dốc không phanh, vốn dĩ là nơi nghiêm trang chữa bệnh cứu người lại cũng có khả năng lật mặt trợ Trụ vi ngược.
Có điều nhìn quanh một vòng, anh nhìn thấy cái bảng tên dựng trên bàn làm việc của bác sĩ ở đối diện, ở trên đó ngoài tên của bác sĩ ra còn có biểu tượng dễ thu hút sự chú ý của đá quý Lea.
Đỗ Vân Hiên nhớ ra, ở đá quý Lea quả thực có một phòng y tế, chỉ là mình chưa từng đến lần nào.
“Tại sao tôi lại ở đây?”
“Giám đốc Trương gọi người đưa cậu tới, cậu bỗng nhiên té xỉu trong thang máy.” Bác sĩ Từ nói, “Thiết kế Đỗ, cậu rõ ràng là mệt mỏi quá độ. Có cần tôi viết cho cậu một giấy xác nhận để công ty cho cậu nghỉ phép vài ngày không?”
Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Phát hiện anh té xỉu trong thang máy hẳn là Lea tiên sinh, nhưng Đỗ Vân Hiên không định giải thích. Chủ tịch nhật lý vạn ky, tùy tiện tìm một người đưa anh đến phòng y tế cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Đỗ Vân Hiên cũng không muốn suy nghĩ tại sao Lea lại không tự mình đưa anh đến đây, anh vẫn chưa tự cho rằng mình đáng để chủ tịch chú ý.
[nhật lý vạn ky:
Hoặc là nói, trong tiềm thức của Đỗ Vân Hiên luôn cho rằng, vị chủ tịch bí hiểm kia giữ khoảng cách với mình là chuyện tốt.
“Ngài cho tôi uống thuốc gì sao?”
“Truyền một chai đường gluco, sao vậy?”
Đỗ Vân Hiên nhìn nhìn tay trái của mình, có thêm một cái lỗ kim nhỏ xíu. Anh không nghĩ gì việc bị truyền đường gluco, chỉ là không hiểu tại sao thắt lưng lại có cảm giác trống rỗng mệt mỏi, tựa như có gì đó đã vắt khô tinh lực của mình.
Cũng có thể là suy nghĩ quá độ.
Tấm ảnh chụp một nhà Mitsuishi Yamato đang ở trong túi quần, Đỗ Vân Hiên nghĩ đến đôi mắt nhắm chặt của đứa bé kia, lại lần nữa khổ sở như khi mới biết tin.
Vì sự tàn nhẫn của Cổ Sách mà khổ sở là điều ngu ngốc, mặc dù lý trí thanh tỉnh cảnh cáo như vậy nhưng vẫn không thể khống chế được tâm tình, nhất là Đỗ Vân Hiên thân là thiết kế sư, thiên tính của anh là tìm kiếm và kích phát tình cảm, chứ không phải che giấu.
“Tôi có thể đi được chưa?” Mặc kệ câu trả lời của bác sĩ có thế nào, Đỗ Vân Hiên đã gượng xuống giường, bắt đầu đi giày.
“Cậu đương nhiên lúc nào cũng có thể đi. Có điều tôi đề nghị cậu vẫn nên nghỉ ngơi một lúc trong này. Nếu giám đốc biết cậu mệt mỏi đến té xỉu, cho dù cậu ở thêm nửa ngày ông ấy cũng không nói gì.”
“Không cần, tôi còn rất nhiều việc.”
“Được rồi, tùy cậu đi.”
Bác sĩ Từ đã hết mình vì việc, nhún nhún vai trở lại trước bàn làm việc.
Mông vừa kề bên ghế dựa, một tiếng nổ mạnh mẽ khiến ông giật mình dựng nảy người lên.
Cửa phòng y tế bị người một cước đạp văng, một đám người đằng đằng sát khi vọt vào trong, bác sĩ luống cuống đứng lên lại vừa lúc chặn đường bọn họ, bị hung hăng đẩy một cái đánh ầm lên tường.
“Trương Hằng! Anh làm gì?” Đỗ Vân Hiên gầm lên.
“Thiết kế Đỗ, cuối cùng cũng tìm được anh.” Cả người Trương Hằng cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, thấy Đỗ Vân Hiên liền như trút được gánh nặng, “Hai giờ vừa qua… Anh đi đâu vậy.”
Hắn vốn muốn hỏi là, anh làm sao tránh khỏi được theo dõi của tụi này.
Thật muốn mạng mà.
Sách ca không ngừng dặn dò phải theo sát ông tổ này, cả đám bọn họ còn thề thốt cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ Sách ca mới chân trước rời đi, vị này liền ngay trong đá quý Lea chơi trò mất tích. Hai giờ, trọn vẹn một trăm hai mươi phút làm tim gan Trương Hằng cũng bị ép ra dầu, so với năm đó cùng Sách ca sống mái máu chảy thành sông còn căng thẳng hơn.
Lúc xông vào phòng y tế, thấy Đỗ Vân Hiên vẫn yên lành, khẩu khí nghẹn lại trong buồng phổi Trương Hằng mới mới dám thả ra.
Còn tìm không được Đỗ Vân Hiên, hắn không thể không gọi điện thoại cho Sách ca đang ở xa ngàn dặm bên ngoài làm đại sự báo cáo, tiểu tâm can nhà anh mất tích rồi.
Có thể tưởng tượng, sau khi Sách ca trở về sẽ hung hăng chỉnh cấp dưới là mình vì đã không theo sát tiểu tâm can nhà hắn thế nào.
Đỗ Vân Hiên lạnh lùng nói, “Tôi vẫn đang ở công ty. Anh mang theo những người không đàng hoàng xông đến làm gì? Đây là nơi làm việc của tôi, không phải nightclub của các người.”
Bên trong mắt bốc lên lửa giận, vừa bởi vì Trương Hằng làm càn xâm nhập vào Lea, càng bởi vì thảm án diệt môn vô nhân đạo kia.
Cảnh sát Hồng đã nói, xác định chính là phần tử xã hội đen trước mắt này tự mình ra tay.
Trước mặt một đám đàn em bị một tên thư sinh bạch diện trói gà không chặt giáo huấn, Trương Hằng là một đại ca cực kì mất mặt. Thế nhưng, người ta là người của lão đại nhà hắn, hay nói cách khác, xét theo vai vế Đỗ Vân Hiên tương đương với ‘chị dâu’ của Trương Hằng. Trương Hằng chỉ có thể kiềm chế khẩu khí, tận lực hảo ngôn hảo ngữ giải thích, “Tôi biết đây là nơi làm việc của thiết kế Đỗ. Đây không phải là… bất đắc dĩ …”
Nếu đây không phải nơi công tác của anh, nếu không phải Sách ca đã nhiều lần nói nếu không vạn bất đắc dĩ thì không được ảnh hưởng đến môi trường làm việc của thiết kế Đỗ, ngay từ đầu ông đây đã sớm xông vào đóng cửa thả chó, lục soát tìm người!
Rành rành giằng co hai giờ mới xông vào đã là để mặt mũi cho công ty Lea này rồi.
Ai ngờ được tiểu thiết kế này là bỗng nhiên chui vào góc phòng y tế chứ? Cũng không thèm thông báo một chút, mẹ, hại mọi người sợ bóng sợ gió một hồi.
“Cái gì gọi là bất đắc dĩ? Anh đây chính là xâm nhập trái pháp luật! Chỗ này là công ty tôi làm việc, tôi đi đến đâu không cần phải xin phép với anh. Anh là gì của tôi, có quyền xét hỏi hành tung của tôi? Đừng nghĩ rằng quả đấm mạnh có thể chúa tể thế giới, lưới trời tuy thưa khó lọt! Tự làm bậy, không thể sống!”
Trương Hằng bị những ngôn từ chính nghĩa này mắng đến sắp ngu luôn.
Tiểu thiết kế này hôm nay uống lộn thuốc gì, nổi điên mẹ gì đây?
Nhìn đám đàn em xung quanh khiếp sợ đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống chân, mặt mày Trương Hằng không nén được giận, cho dù là chị dâu cũng không thể mắng thẳng mặt vậy được! Vẫy vùng trong hắc đạo có thể mất một cánh tay cũng không cau mày, chính là không thể để mất mặt mũi!
Trương Hằng bị khơi dậy dã tính, quắc mắt bước tới một bước, hung hăng kéo lấy thiết kế sư vẫn không chịu im miệng, thấp giọng nói, “Đủ rồi, kẻ tám lạng người nửa cân. Để lạc mất anh tôi xui xẻo, Sách ca biết anh trốn đi, anh cũng không có trái ngọt ăn! Em trai tôi chính là bác sĩ Trương của bệnh viện Bắc Sơn, lúc nào cũng đợi anh đại giá quang lâm, đội ngũ cao cấp nhất sẵn sàng phục vụ.”
Nhắc tới phòng bệnh quái quỷ hắc ám kia, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng.
Cổ Sách tàn bạo bất nhân, thủ hạ còn có cả cặp anh em cấu kết nhau đồng lõa làm chuyện xấu!
Đỗ Vân Hiên quả thực bạo nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.